Chương trước
Chương sau
An Bích Hà tự động viên mình như vậy mới có thể bình tĩnh lại được. Cô ta nhìn về phía của Bạch Hoài An. Bạch Hoài An đang nói chuyện với Lâm Bách Châu vô cùng vui vẻ. Khuôn mặt cô xinh đẹp thu hút được vô số ánh mắt của người khác. Cho dù An Bích Hà vô cùng căm ghét người phụ nữ này nhưng cô ta không thể thừa nhận khuôn mặt và thân hình đó của Bạch Hoài An đúng là được ông trời ưu ái. Đừng nói là đàn ông, đến cô ta nhìn thấy cũng cảm thấy ghen tỵ.
Bạch Hoài An đã dùng chính khuôn mặt đó để quyến rũ Hoắc Tùng Quân, đúng là đồ phụ nữ hạ tiện!
An Bích Hà tức giận đến xanh xám, cô ta quay đầu lại thấy Hoắc Tùng Quân cũng đang nhìn Bạch Hoài An. Ánh mắt đó có sự dịu dàng mà cô ta chưa từng được thấy. An Bích Hà siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay nhưng cô ta không còn cảm thấy đau.
Bây giờ cô ta phải tìm cách để đứng cho vững, không thể để quan hệ của Bạch Hoài An và Hoắc Tùng Quận bình thường trở lại. An Bích Hà cố nặn ra một nụ cười với Hoắc Tùng Quân: “Tùng Quân, chuyện hôn ước chúng ta nói sau nhé, em phải suy nghĩ thêm một chút đã. Nhưng buổi tiệc hôm nay, em muốn đi cùng anh” .
Ánh mắt Hoắc Tùng Quân hơi chuyển động, anh thờ ơ nói: “Tùy cô”
Chỉ cần không kéo tay anh, không chạm vào anh thì An Bích Hà đứng ở đâu cũng không quan trọng.
Loading...
An Bích Hà mừng thầm trong lòng, cô ta nở một nụ cười dịu dàng rồi đứng bên cạnh Hoắc Tùng Quân. Cô ta đứng hơi nghiêng về phía anh, thỉnh thoảng còn nói với anh một hai câu.
Hoắc Tùng Quân chỉ trả lời qua loa cho có nhưng An Bích Hà không quan tâm đến phản ứng của anh, thỉnh thoảng cô ta lại cúi đầu, tỏ vẻ ngại ngùng, xấu hổ.
Nhưng trong ánh mắt của người ngoài An Bích Hà và Hoắc Tùng Quân vô cùng thân mật.
Còn Bạch Hoài An lúc này đang vội vàng giải thích với Lâm Bách Châu: “Bác sĩ Lâm, xin lỗi anh, không phải tôi cố tình lợi dụng anh đâu. Hoắc Tùng Quân đột nhiên làm như vậy, tôi chỉ muốn cách xa anh ta một chút nên mới đành phải dùng tới cách đó, thật sự rất xin lỗi anh”.
Bạch Hoài An vô cùng áy náy, lúc trước cô còn thẳng thừng từ chối lời đề nghị của Lâm Bách Châu trong điện thoại. Vậy mà cuối cùng, cô không hề thông báo cho anh ta biết, đã tự mình giả và đóng giả thành bạn trai, bạn gái, lại còn bị nhiều người chứng kiến như vậy nữa.
“Không sao, dù sao chuyện đóng giả người yêu cũng là anh đưa ra trước. Anh rất vui vì giúp được em”.
Lâm Bách Châu cảm thấy rất vui, mặc dù trong lòng anh ta biết rõ hiện giờ Bạch Hoài An vẫn không có tình cảm gì khác với anh nhưng vì làm Hoắc Tùng Quân bị shock mà cô nói anh ta là bạn trai của cô cũng khiến anh ta cảm thấy thỏa mãn.
Bạch Hoài An không biết trong lòng mình đang có giác gì. Giống như cô đang lừa gạt tình cảm của người khác vậy, cảm giác rất khó xử.
“Nhưng về sau em đừng gọi anh là bác sĩ Lâm nữa, anh muốn em gọi là Bách Châu giống như vừa nãy, nếu không Hoắc Tùng Quân nhất định có thể nhìn ra”
Lâm Bách Châu nhân cơ hội này đưa ra một lời đề nghị..
Bạch Hoài An gật đầu vô cùng trịnh trọng, khuôn mặt cô cũng nghiêm túc: “Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cẩn thận hơn.”
“Em cũng không cần phải căng thẳng như vậy” Lâm Bách Châu mỉm cười. Nhìn thấy anh trai và bố mẹ từ trên xuống, Lâm Bách Châu vội vàng kéo tay cô: “Bố mẹ anh xuống rồi, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi”.
Trong lòng Bạch Hoài An cũng cảm thấy căng thẳng.
Bố Lâm, mẹ Lâm cũng đã nghe Lâm Bách Vĩ nói chuyện vừa xảy ra, nhìn thấy Lâm Bách Châu nắm tay một cô gái đầy thân mật hai người không khỏi chau mày.
Người phụ nữ đó còn là vợ trước của Hoắc Tùng Quân, nghe Lâm Bách Vĩ nói thì hình như Hoắc Tùng Quân vẫn còn tình cảm với người này. Không phải là quá tự ti nhưng đến cả bố của Lâm Bách Châu cũng cảm thấy khả năng thẳng của con trai là không lớn lắm.
Những đứa con trai thứ hai của hai người bên ngoài có vẻ ôn hòa nhưng thực ra là người vô cùng cứng đầu cố chấp, thật sự rất khó để hai người có thể khuyên bảo được.
Người phụ nữ rùng mình, hoảng sợ nói: “Em là Y Nhược, em thật sự là Y Nhược, em vừa bị chấn thương đầu và mất trí nhớ nên không nhớ mình có vết sẹo ở đâu”
Ngón tay của Hứa Nhã Thanh hơi siết chặt, “Nếu cô không nói thật, tôi sẽ bóp chết cố” Gương mặt cô ta tím tái, hai mắt trợn ngược lên.
“Tôi nói… tôi nói.”
Hứa Nhã Thanh buông tay ra, cô mềm nhũn trên mặt đất, ho dữ dội, thật lâu mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi tên là Y Lan, tôi là em gái song sinh của Y Nhược.” Hứa Nhã Thanh khẽ rung động.
Trước khi rời nước An Kỳ, Y Nhược đã nói với anh ta rằng cô ta đã tìm thấy người em gái thất lạc từ lâu của mình, nhưng anh chưa bao giờ nhìn thấy.
“Cô là em gái đã thất lạc từ lâu của cô ấy?”. Y Lan gật đầu, “Chúng tôi chỉ gặp nhau hai ngày trước khi cô ấy rời nước An Kỳ. Sau tai nạn của cô ấy, tôi đã đến đồn cảnh sát. Là người thân duy nhất của cô ấy trên thế giới, cho nên tôi đã được thừa kế toàn bộ tài sản của cô ấy. Sau khi lấy được ngôi nhà của cô ấy, tôi đã bán nó đi lấy tiền, rồi rời nước An Kỳ và trở về nước Trung Đông..
Với số tiền này, tôi được coi là một phụ nữ giàu có ở đây. Tôi sống một cuộc sống xa hoa và nghiện cờ bạc. Tôi phung phí tất cả tiền của mình và vay mượn ở khắp nơi. Khi tôi tuyệt vọng nhất, thì có một người đàn ông xuất hiện nói rằng chỉ cần tôi chịu nghe lời anh ta, anh ta sẽ giúp tôi trả nợ cho kẻ cho vay nặng lãi, còn có thể cho tôi một số tiền lớn để tôi có thể sống thoải mái trở lại, anh ta mang tôi về. Tôi đã đến bệnh viện để phẫu thuật thẩm mĩ, để trông giống hệt Y Nhược, sau đó tôi giả làm Y Nhược và đến Nguyệt Hạ”.
Khuôn mặt đẹp trai của Hứa Nhã Thanh như bị biến thành một con thú nguy hiểm trong cơn giận dữ.
“Người đó là ai?”
“Tôi không biết, hình như anh ta đang làm việc cho người khác. Có lần tôi tình cờ nghe được anh ta gọi, gọi sếp của mình là Lục thiếu gia” Y Lan rùng mình nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.