Tiếng cười của Châu Hữu Thiên bị dừng lại bởi tiếng vỡ của ly rượu, anh nhìn Hoắc Tùng Quân đang ngây người hỏi: “Sao thế, Tùng Quân?” Câu này đánh thức Hoắc Tùng Quân, anh nắm mạnh lấy cánh tay của Lâm Bách Vĩ, hầu hết hơi động: “Đưa tớ. đi gặp Lâm Bách Châu, tớ có chuyện muốn hỏi cậu ta!”. Dáng vẻ của Hoắc Tùng Quân quá dọa người, ánh mắt đỏ lên, giống như là vớ được cọng rơm, cứu mạng. Lâm Bách Vĩ vội vàng nói: “Cậu, cậu đừng kích động, tớ lập tức dẫn cậu đi” Anh ta cũng không biết tại sao Hoắc Tùng Quân lại như vậy, nhưng quen biết đã nhiều năm như thế, chưa từng thấy dáng vẻ cậu ấy mất kiểm soát như vậy. Lâm Bách Vĩ lái xe đưa anh đến nhà họ Lâm, trên đường Hoắc Tùng Quân không nói gì, chỉ ngồi yên một chỗ, trên người toát ra mùi rượu, nhưng không hiểu sao lại khiến người khác cảm thấy rất áp lực. Hoắc Tùng Quân tay run lên, không hiểu tâm trạng trong lòng mình là mong đợi hay là sợ hãi. Một năm này, tất cả mọi người đều nói với anh Bạch Hoài An đã chết rồi, anh không tin, cứ cảm thấy cô nhất định đang sống rất tốt ở một nơi mà anh không biết, nhưng anh lại không tìm thấy một chút tung tích nào của cô. Bây giờ không dễ dàng gì mới có chút manh mối, anh chỉ hi vọng tất cả đều có thể như những gì anh suy nghĩ. “Đến rồi” Xe vừa dừng lại, Hoắc Tùng Quân đã vội vã đẩy cửa xe xông ra, Lâm Bách Vĩ bị dọa nhảy dựng, vội vàng đuổi theo sau. Người giúp việc của nhà họ Lâm thấy xe của cậu chủ quay về, vừa mở cửa ra, chỉ thấy một bóng người lướt qua, trực tiếp xông vào trong nhà. Anh ta còn chưa hồi hồn, thấy cậu chủ cả nhà mình thở hồng hộc chạy đến, nói với anh ta: “Lâm Bách Châu ở đâu?”. Loading... “Cậu hai đang nghỉ ngơi ở trong phòng” Người giúp việc vừa dứt lời, đã nghe thấy giọng của Lâm Bách Châu ở cửa cầu thang giận dữ quát: “Hoắc Tùng Quân, anh bỏ tôi ra, anh muốn làm gì?” Lâm Bách Vĩ ngây ra một lát, vội vàng đẩy người giúp việc ra chạy vào nhà. Dáng vẻ tức giận vừa rồi của Hoắc Tùng Quân, không phải là định đánh Lâm Bách Châu đấy chứ! Anh ta vừa bước vào nhà, đã thấy hai người dáng vẻ cao to đối đầu ở cửa cầu thang, ngón tay Hoắc Tùng Quân. nắm chặt lấy cổ áo của Lâm Bách Châu, ánh mắt đỏ lên, mặt mũi âm trầm. “Lâm Bách Châu, một năm này, có phải anh ở cùng với Hoài An không, anh nói cho tôi biết, anh giấu cô ấy đi . đâu rồi?”. Lâm Bách Châu nắm lấy cổ tay của Hoắc Tùng Quân, lạnh lùng nhìn anh ấy, khuôn mặt trước giờ luôn dịu dàng tràn đầy ý trào phúng sắc bén. “Hoắc Tùng Quân, sao anh có mặt mũi để hỏi tung tích của cô ấy, Hoài An vì sự thấy chết mà không cứu của anh, trời lạnh như vậy nhảy xuống sông tự sát, tất cả chuyện này không phải anh rõ nhất sao!” Hoắc Tùng Quân mặt căng lên, ngón tay nắm chặt hơn: “Anh đang lừa tôi, hôm này tôi từ sân bay trở về, rõ ràng đã nghe thấy giọng của Hoài An, mà anh hôm nay cũng vừa quay về. Hoài An mất tích một năm, anh cũng bỏ nhà một năm, anh đừng nói với tôi rằng tất cả chỉ là sự trùng hợp”. Lâm Bách Vĩ thấy em trai bị siết đến mặt xanh lên, vội vàng tiến lên trước đây hai người ra, hét lớn: “Hai người đều bình tĩnh một chút đi!” Nhưng ai cũng không để ý đến anh ta. Lâm Bách Châu phì cười một tiếng, nhìn Hoắc Tùng Quân: “Bây giờ anh còn ra vẻ thâm tình làm gì, rõ ràng là anh bỏ rơi cô ấy trước, cô ấy chết rồi anh lại thấy đau lòng. Sao nào, hối hận rồi? Tôi nói cho anh biết, bây giờ đã muộn rồi! Tôi chưa từng gặp Bạch Hoài An, cho dù là người hay là thi thể!”. Lời này đã kích thích đến Hoắc Tùng Quân, sắc mặt anh ấy càng lạnh lẽo hơn, đấm thật mạnh lên mặt của cậu ta, dùng hết tất cả sức lực. Lâm Bách Châu ngã ngay trên đất, khóa miệng chảy ra máu tươi, mặt cậu ta âm trầm, lau đi máu ở khóe miệng, mạnh mẽ lao về phía Hoắc Tùng Quân. Anh ta vốn đã muốn đánh người này từ lâu, lừa Hoài An ba năm, li hôn rồi còn bám lấy cô ấy, để mặc Lâm Bách Châu làm tổn thương cô, hại cô gia cảnh tan nát. Sau khi Lâm Bách Châu hay tin Bạch Hoài An mất tích, đặc biệt đi đến đồn cảnh sát, tra tìm đoạn ghi âm cuộc gọi trong điện thoại mà cô để lại. Nghe thấy cô hèn mọn đáng thương cầu xin Hoắc Tùng Quân cứu cô như thế. Rõ ràng chỉ là chuyện của một câu nói một cuộc điện thoại, nhưng Hoắc Tùng Quân lại lựa chọn thấy chết không cứu, hết lần này đến lần khác không nghe điện thoại của cô, hiểu lầm cô, trách móc cô ấy. Lúc Lâm Bách Châu nhìn thấy cuộc gọi sau cùng bị tắt máy, cả lòng đều lạnh lẽo, anh ta có thể tưởng tượng được, Hoài An lúc đó đã tuyệt vọng đến mức nào. Hai người đánh đến không rời ra được, Lâm Bách Vĩ nhìn người giúp việc đang ngày ra ở bên cạnh, quát: “Còn ngây ra đó làm gì, còn không mau tách hai người bọn họ ra” Người giúp việc vội vàng chạy qua giúp đỡ, cùng với Lâm Bách Vĩ, đẩy hai người bọn họ ra. Hoắc Tùng Quân và Lâm Bách Châu đều thở hổn hển, trên mặt hai người dù ít dù nhiều đều có vết thương, chỗ xanh chỗ tím, đều hiện hết ở trên mặt. Lâm Bách Vĩ nhìn đến mức cảm thấy mặt mình cũng đau, hai người này hận đối phương đến mức nào chứ. “Anh, bạn của anh anh tự mình xử lý, sau này em không muốn gặp lại anh ta nữa” Lâm Bách Châu lạnh lùng liếc Hoắc Tùng Quân một cái, cuối cùng trừng mắt liếc Hoắc Tùng Quân một cái, đang chuẩn bị đi lên tầng, đột nhiên vạt áo bị người kéo lại. Quay đầu vừa nhìn, là Hoắc Tùng Quân. Ngón tay anh nắm chặt lấy vạt áo của Lâm Bách Châu, dùng sức đến mức khớp tay trắng xanh, mái tóc đen sau khi trải qua trận đánh nhau vừa rồi, đã tán loạn, che mất đôi mắt lạnh lùng của anh. “Lâm Bách Châu… Tôi xin anh, cho tôi biết Hoài An ở đâu, tôi… tôi cầu xin anh!” Hoắc Tùng Quân vậy mà lại dùng từ “cầu xin”, mọi người ở đó đều ngây ra. Lâm Bách Vĩ lại càng không thể tin, Hoắc Tùng Quân người này từ nhỏ đã thuận buồm xuôi gió, sống rất kiêu ngạo tùy ý, chưa từng như này bao giờ, cúi đầu, tư thế hèn mọn dùng đến chữ “cầu xin”. Hoắc Tùng Quân như vậy, khiến Lâm Bách Vĩ cảm thấy có vài phần đáng thương. “Bách Châu, em… hay là em nói cho cậu ấy biết đi.” “Không thể được!” Lâm Bách Châu mạnh mẽ kéo vạt áo ra: “Quả xấu mà anh tự trồng, thì phải tự mình chịu đựng, năm đó cũng có người cầu xin anh, nhưng anh lại hết lần này đến lần khác cúp máy của cô ấy, đánh gãy con đường cầu sự sống của cô ấy” . Nói xong, không để ý đến anh ấy nữa, trực tiếp đi lên tầng. Lâm Bách Vĩ nhìn bóng lưng của em trai mình, thở dài một hơi. Người em trai này của anh ta từ nhỏ đã rất ngoan, nhìn thì có vẻ dịu dàng hòa thuận, nhưng thực ra tính cách rất cứng đầu, cứng đầu tới mức có chút cố chấp, chuyện mà anh ta đã nhận định, không ai có thể ép anh ta được. “Tùng Quân, tớ đưa cậu về vậy… chuyện của Bạch Hoài An, tớ sẽ tìm cách moi từ miệng của Bách Châu ra…” “Không cần!” Hoắc Tùng Quân đẩy cậu ta ra, đứng thẳng eo, ánh mắt âm trầm, ngoài vài vết thâm tím ở trên khuôn mặt đẹp trai ra, anh ấy đã khôi phục lại dáng vẻ lúc bình thường. “Tớ đi trước đây, chuyện ngày hôm nay, thực xin lỗi” Nói xong bước lớn đi ra ngoài, Lâm Bách Vĩ sợ anh ấy xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy theo. “Tùng Quân, vẫn là để tớ đưa cậu về đi, cậu uống rượu rồi.” Lúc đi đến cửa lớn, Hoắc Tùng Quân đột nhiên dừng lại bước chân, quay đầu nhìn Lâm Bách Vĩ một cái, trong mắt có đám sương mờ không thể tiêu tan, âm trầm, nhìn đến mức khiến người ta hoảng sợ. “Tùng Quân, cậu không sao chứ!” Lâm Bách Vĩ cẩn thận rụt rè hỏi. Hoắc Tùng Quân lắc đầu: “Bách Vĩ, tớ chỉ đột nhiên thấy lời của Lâm Bách Châu nói không sai, tất cả việc này đều là báo ứng của tớ”. “Sao cậu có thể nói thế, Bách Châu chỉ là tức giận quá mức, cậu cũng biết em ấy chữa mắt cho Bạch Hoài An lâu như vậy, cho nên biết cô ấy xảy ra chuyện, mới tức giận như thế.” “Không, cậu không biết” Giọng của Hoắc Tùng Quận bình tĩnh, nhìn đám mây đen ở trên bầu trời: “Một năm trước, tớ quả thực rất máu lạnh. Hoài An khóc cầu xin tớ, nói có người muốn giết cô ấy, cô ấy khó khăn lắm mới thoát ra được, gọi điện thoại cầu cứu tớ. Cô ấy biết hôm ấy tớ đính hôn, thậm chí còn yêu cầu tớ tự mình đi, chỉ muốn bảo tớ gọi điện thoại cho cảnh sát giúp cô ấy, cô ấy nói cô ấy chỉ biết số điện thoại của một mình tớ..”. Lâm Bách Vĩ trầm mặc, nghe anh ấy tiếp tục nói. “Nhưng tớ tưởng cô ấy đang lừa tớ, tớ không kiên nhẫn bèn từ chối cô ấy, thậm chí còn trách móc cô ấy, tớ hết lần này đến lần khác cúp máy của cô ấy, rõ ràng tớ chít cần dặn dò Triệu Khôi Vĩ một chút, tớ chỉ cần một cuộc điện thoại, tớ đã có thể cứu cô ấy…” Anh ấy nói đến đây thì dừng lại, cúi đầu xuống, giọng khàn đặc: “Bây giờ thời thể thay đổi, báo ứng của tớ đến rồi”. Lâm Bách Vĩ nghe vậy trong lòng không biết phải nói sao, lại không biết phải an ủi anh ấy thế nào. . Hoắc Tùng Quân vỗ vai của anh ta: “Không cần bày ra vẻ mặt này, tớ không đáng thương như cậu nghĩ đâu, ít nhất bây giờ vẫn còn cơ hội để cứu vãn. Tớ biết Hoài An vẫn còn sống.” Lâm Bách Vĩ ngẩng mạnh đầu: “Cái gì?” Hoắc Tùng Quân bỏ tay xuống sờ lên vết thương trên mặt mình, khóe miệng cong lên: “Hôm nay tớ đến đây, đã biết không thể từ miệng của Lâm Bách Châu mọi được tung tích của Hoài An, chỉ là thử thái độ của cậu ta một chút mà thôi. Nếu như Hoài An đã chết, cậu ta căn bản không thể nào có phản ứng này, cậu ta sẽ đánh chết tớ, nhưng cậu ta không làm vậy!” Lâm Bách Vĩ há hốc miệng, đem sự đồng tình trong lòng vừa giành cho anh ấy ra cho chó ăn. Hoắc Tùng Quân quả nhiên vẫn là Hoắc Tùng Quân mà anh quen biết, cho dù thay đổi thế nào, đều không thể chịu sự khống chế của người khác, trong lòng vẫn chó má như vậy! Còn đang nghĩ, Triệu Khôi Vĩ đã lái xe đến, Hoắc Tùng Quân vẫy ta về phía anh ta, dứt khoát lên xe. “Triệu Khôi Vĩ, tìm người trông chừng Lâm Bách Châu, nếu có gì khác thường, lập tức báo cáo cho tôi”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]