Cho đến khi Tiêu Nham nhìn thấy người đứng dưới chân cầu thang, cậu quả thực ngây dại.
Sao… Làm sao có thể!?
Hắn… Anh ấy… Không phải là kết hôn với người khác ư? Sao có thể xuất hiện ở đây được?
Chỉ thấy Cung Tường Âm một thân áo bành tô trang nhã, mái tóc điểm chút màu xanh, được chải chuốt gọn gàng, đẹp trai ngút trời đứng dưới chân cầu thang.
-Tiêu Nham, anh theo ước định đến cưới em.
Cung Tường Âm bước lên lầu, ôm Tiêu Nham đầu óc đang trống rỗng xuống.
Tiêu Nham bị dọa không ít, khẽ nhếch khóe miệng, làm sao cũng không dám tin việc này lại xảy ra với mình.
-Anh… Tôi đang nằm mơ sao?
Cung Tường Âm chỉ mỉm cười nhìn Tiêu Nham, không nói gì hết. Sau đó liền giống như trình tự kết hôn trước giờ: Tạm biệt, ra cửa, lên xe, ném quạt.
Tiêu Nham đần người một hồi, mãi cho đến khi trước tiệc đêm một tiếng mới lấy lại tinh thần.
Tiêu Nham tức giận nhìn Cung Tường Âm, sau đó bóp cổ hắn.
-Anh nói rõ ràng ra cho tôi, đây rốt cuộc là chuyện gì?
-Chậc chậc, kết hôn còn chưa được một ngày đã muốn giết chồng rồi! Đến lúc đó em sẽ thành quả phụ đấy!
Cung Tường Âm khẽ cười nói. Tiêu Nham vẫn giận dỗi, trừng trừng nhìn Cung Tường Âm, thế nhưng thân thể đã tự động tiến vào trong lòng hắn.
-Hôm nay không phải ngày anh cùng vị hôn thê kết hôn sao? Vì sao lại xuất hiện ở nhà tôi? Vì sao tôi lại biến thành hôn thê của anh?
-Hôn thê của anh luôn luôn là em, chưa từng thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-be-nho/1302856/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.