Chương trước
Chương sau
Chương 2050
“Cậu chủ Lục như anh muốn làm gì, người nào quản được chứ?”
Lục Lãnh Phong vươn tay ra, kéo cô vào trong ngực mình: “Chỉ có em là quản được.”
Cô nở một nụ cười quyến rũ.
“Đây chính là do anh tự nói đấy nhé, em sẽ quản đến cùng.”
Anh nắm lấy tay cô, đưa đến bên môi hôn một cái.
“Anh sẽ giúp đỡ em, tuyệt đối sẽ không để cho mấy kẻ thích gây sóng gió kia quấy rầy đến sự yên tĩnh của em.”
Lúc này Tư Mã Ngọc Như và Đỗ Di Nhiên vừa uống trà xong, lại đưa cho cô ta không ít chủ ý xấu, sau đó cô ta đến chỗ cửa hàng bán đồ cổ kia.
Ông chủ bưng cà phê đến.
“Bà Lục, đây là cà phê Lam Sơn vừa mới được đưa đến, bà nếm thử xem.”
Tư Mã Ngọc Như uống một ngụm, gật đầu nói.
“Hương vị rất ngon, gần đây có hàng mới gì không?”
“Bà tới rất đúng lúc, có một người bạn muốn bán ra thứ đồ tốt.” Ông chủ cười híp mắt nói.
“Ồ, là gì thế?” Tư Mã Ngọc Như hỏi lại.
Ông chủ dẫn cô ta đi vào bên trong phòng trưng bày, vén một tấm vải đỏ ra, để lộ ra một cái chuông cổ.
“Chiếc chuông này là thứ mà năm đó hoàng đế Càn Long thích nhất, thường được trưng bày trong Dưỡng Tâm điện, bên trong đều là bằng vàng ròng, bà nhìn kỹ phía dưới sẽ thấy một con lắc đồng hồ, phía trên điêu khắc long phượng, long phượng trình tường, nghe nói chẳng những có thể trừ tà mà còn có thể chiêu tài.”
Con lắc đồng hồ khẽ đung đưa, rất có tiết tấu, Tư Mã Ngọc Như nhìn nó rất lâu.
Đột nhiên một tiếng chuông lanh lảnh vang lên, cô ta giống như vừa mới tỉnh dậy từ trong mộng.
“Cái chuông này thật đúng là không tệ, tôi sẽ mua nó.”
Chỉ cần là đồ cổ, đặt ở trong nhà đều có thể tăng giá trị tài sản, cho nên mấy chục tỷ cũng đáng.
Nhân viên trong tiệm đồ cổ này giúp cô ta mang chuông cổ chuyển vào bên trong biệt thự, đặt ở trong đại sảnh.
Lục Vinh Hàn nhìn thấy thì hơi cau mày.
“Đang yên đang lành mua chiếc chuông này về làm gì?”
“Đây chính là chiếc chuông cổ mà Càn Long đã từng dùng qua, không phải chuông thường đâu.” Tư Mã Ngọc Như đáp.
“Em chính là quá rảnh rỗi đấy, không phải mua đồ thì chính là chạy loạn khắp nơi, ăn nói lung tung.” Lục Vinh Hàn mang theo vài phần âm trầm nói.
Hôm qua Tư Mã Ngọc Như nhắc đến chuyện của Đỗ Di Nhiên, còn thêm mắm thêm muối một tràng, đương nhiên là hãm hại Lục Lãnh Phong khiến cho ông ta cảm thấy rất không vui.
Tư Mã Ngọc Như bĩu môi trả lời.
“Không có lửa thì làm sao có khói, em cũng đâu ăn nói lung tung.”
“Chuyện em ăn nói lung tung cũng đâu phải lần đầu.” Lục Vinh Hàn lười để ý đến cô ta, trực tiếp đi ra ngoài.
Buổi tối hôm đó Lục Vinh Hàn không về, Tư Mã Ngọc Thanh lại ở biệt thự quanh hồ, Tư Mã Ngọc Như ở nhà một mình, toàn bộ buổi tối cô ta đều ngủ rất say sưa ngon lành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.