Chương trước
Chương sau
Chương 1967
Cô phải đi an ủi tâm hồn đang bị tổn thương của mẹ chồng cho khéo mới được, miễn cho mẹ chồng nàng dâu nảy sinh khúc mắc.
Lúc này Y Hạo Phong đang ngồi uống cà phê một mình trên sân thượng, bà ấy nhìn bầu trời rộng lớn bên ngoài mà buồn bã ủ rũ.
Hy Nguyệt gõ cửa rồi đi vào.
“Mẹ, hôm nay là mùng một Tết, trên quảng trường bên hồ có múa sư tử, còn có chơi đèn rồng nữa, rất náo nhiệt, mấy đứa nhỏ đều chơi đùa ở đó đấy, mẹ có đi không?”
Y Hạo Phong phẩy tay một cái: “Không cần, tôi chỉ muốn yên tĩnh một chút thôi. Thực ra sau khi tôi ly hôn với Lục Vinh Hàn thì cũng không phải là người của nhà họ Lục nữa rồi, tôi vốn không nên tới nơi này. . .”
Bà ấy vẫn chưa nói hết câu thì đã bị Hy Nguyệt cắt lời: “Dựa theo gia quy của nhà họ Lục thì người vợ không làm gì sai sẽ không bị từ bỏ, chỉ cần mẹ chưa kết hôn với người đàn ông khác thì vẫn là người của nhà họ Lục.”
Cô ngồi xuống bên cạnh Y Hạo Phong rồi nói: “Có phải mẹ đang suy nghĩ chuyện của Ngọc Thanh không?”
“Cô và Lãnh Phong đã biết từ trước rồi đúng không?” Y Hạo Phong hỏi.
“Chúng con lo lắng mẹ gặp Ngọc Thanh sẽ cảm thấy không dễ chịu nên mới không nói cho mẹ.” Hy Nguyệt giải thích.
Y Hạo Phong hơi nhíu mày: “Cô thật sự muốn cho Tư Mã Ngọc Thanh vào nhà họ Lục ư?”
Hy Nguyệt nắm chặt tay bà ấy: “Thực ra khi con biết đứa bé kia là Tư Mã Ngọc Thanh thì trong lòng đã thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tư Mã Ngọc Như tốn công tốn sức lén lút sinh ra một đứa con trai là vì muốn cùng con trai cô ta đấu đá với chúng con, tranh giành tài sản. Nhưng Ngọc Thanh đơn thuần lương thiện, lại rất thân mật với chúng con, cậu bé và Sênh Hạ sẽ đứng về phía chúng con. Chúng con đồng ý cho Ngọc Thanh vào nhà họ Lục thì bố cũng sẽ yên tâm cho Ngọc Thanh ở chung với chúng con nhiều hơn. Như vậy Tư Mã Ngọc Như muốn điều khiển Ngọc Thanh thì sẽ không dễ dàng như vậy nữa rồi. Chúng con có thêm một đứa em trai mà thiếu đi một kẻ địch, đây chẳng phải là chuyện tốt sao?”
Nghe cô nói như thế thì trên mặt Y Hạo Phong lộ ra một nụ cười.
“Cô suy nghĩ rất chu đáo, tuy Tư Mã Ngọc Như thắng được tôi nhưng nhất định không thắng được cô.”
“Ai cười đến cuối cùng thì đó mới là người cười đẹp nhất, một ngày nào đó bố sẽ nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta thôi.” Hy Nguyệt an ủi.
Nụ cười của Y Hạo Phong đau thương buồn bã: “Ông ấy có tỉnh ngộ hay không thì cũng không liên quan gì với tôi nữa rồi. Tôi đã sai một lần nên không muốn lại sai lần thứ hai nữa đâu.”
Còn gì đau buồn hơn việc trái tim đã chết, bà ấy đã hoàn toàn tuyệt vọng với Lục Vinh Hàn rồi.
Ở bên kia bán cầu, bên trong một bệnh viện thẩm mĩ ở Đông Nam Á.
Mộ Dung Cẩm Lý đã hoàn thành lần phẫu thuật thẩm mĩ thứ hai của mình.
Ngủ bên cạnh cô ta là một thi thể lạnh như băng.
Bắt đầu từ bây giờ, cô ta chính là người phụ nữ này.
Chỉ có thế này thì cô ta mới có thể thuận lợi trốn tránh được lệnh truy nã của Cảnh sát Quốc tế, một lần nữa trở về thành phố Long Minh.
Tuy rằng sào huyệt của cô ta đã bị tiêu diệt nhưng vẫn có một ít đàn em thành công chạy trốn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.