Chương trước
Chương sau
Chương 1960
Trong vườn, Tư Mã Ngọc Thanh và Lục Sênh Hà đang cùng nhau chơi người máy ở bên cạnh một cái hồ nước yên tĩnh. Những đứa trẻ khác cũng tới đây chơi cùng bọn chúng. Lục Hào Giác tức điên lên, cậu ta vốn cho rằng mẹ sẽ giúp mình đoạt được người máy. Không ngờ chưa làm được gì đã phải đi.
Lục Hào Giác như một con nghé con đang nổi giận, vọt tới túm lấy người máy đang đi trên mặt đất.
“Tư Mã Ngọc Thanh, thằng người ngoài đáng ghét này, cậu dám cướp người máy của tôi. Tôi sẽ phá hỏng nó để các người cũng không chơi được nữa.”
“Lục Hào Giác, anh đừng có làm bừa chứ. Thực ra chúng ta đều có thể cùng nhau chơi nó mà.” Tư Mã Ngọc Thanh nói.
“Tôi chẳng thèm chơi với cậu đâu, người máy này vốn dĩ phải thuộc về tôi mới phải. Tôi sẽ mang nó về nhà. Nếu cậu dám không nhường cho tôi, tôi sẽ vứt nó xuống hồ.” Lục Hào Giác hùng hổ nói.
“Lục Hào Giác, nếu anh dám vứt xuống hồ, bọn tôi sẽ ném anh xuống đó luôn.” Lục Kiến Doãn – con trai của chú sáu nói.
“Đúng, mau trả người máy lại đây.” Những đứa trẻ khác cũng rối rít tiếp lời.
Lục Hào Giác bị người nhà chiều nên sinh hư, cho tới giờ nó luôn làm việc bất chấp hậu quả. Dù sao, mẹ cũng sẽ giải quyết thay cậu ta rồi mà. Lục Hào Giác ôm người máy chạy về phía hồ nước, không hề do dự ném món đồ chơi này vào hồ.
Bên bờ hồ, tiếng thét chói tai của đám trẻ liên tiếp vang lên. Lục Kiến Doãn liều lĩnh nhảy xuống hồ để lấy người máy. Tư Mã Ngọc Thanh tức giận lao về phía Lục Hào Giác, đẩy cậu ta vào trong hồ nước, sau đó cậu bé cũng tự nhảy xuống hồ tìm người máy với Lục Kiến Doãn.
Bây giờ đang là mùa đông lạnh lẽo, nước trong hồ lạnh thấu xương. Động tác của bọn nhỏ quá nhanh, đám vệ sĩ đứng ở cách đó không xa cũng không kịp ngăn cản. Họ chỉ có thể nhảy vào trong hồ kéo từng đứa trẻ lên.
Lục Hào Giác lạnh sắp chết, run lẩy bẩy. Lục Sênh Hạ chạy tới đấm một phát khiến cậu ta ngã lăn ra đất: “Cậu đúng là muốn ăn đòn.”
Lục Hào Giác khóc òa lên. Bác dâu họ và con dâu đang cùng nhau nghĩ cách giải quyết hậu quả. Vừa nghe con trai bị rơi vào trong hồ, hai người sợ tới mất hồn mất vía, vội vàng chạy ra ngoài. Các vệ sĩ đã thả cả đám nhỏ vào trong suối nước nóng để xua tan cái lạnh.
Hứa Kiến Quân ôm người máy mò được dưới hồ đi tìm Lục Lãnh Phong.
“Bố Ma Vương ơi, Lục Hào Giác ném người máy vào trong hồ, bố mau xem xem có phải là nó hỏng rồi không?”
Lục Lãnh Phong dùng tua vít mở xác ngoài của người máy ra, dùng máy sấy để sấy khô linh kiện bên trong.
Viền mắt Hứa Kiến Quân đỏ lên: “Bố Ma Vương, anh Hào Giác là người con ghét nhất trong nhà này. Sau này, con sẽ không chơi với anh họ nữa.”
Lục Lãnh Phong sờ sờ đầu cậu bé và nói: “Đừng lo lắng, không có người máy nào là bố không sửa được.”
Hy Nguyệt bảo người giúp việc nấu canh gừng rồi đưa tới suối nước nóng cho đám nhỏ. Người lớn trong nhà đều tới đó hết.
Chị dâu họ vừa nghe được rằng Ngọc Thanh là người đẩy Lục Hào Giác xuống nước thì cực kỳ tức giận.
“Mày có biết hành vi này của mày là gì không? Đó gọi là tội hành hung, muốn Hào Giác nhà tao gặp chuyện không may phải không? Tao không cần biết mày là ai, tao nhất định sẽ lột da mày.”
“Là anh ấy gây sự trước, ném người máy của bọn cháu vào trong hồ.” Tư Mã Ngọc Thanh căm giận nói.
“Chẳng phải là người máy cũ nát thôi sao? Ném thì thôi, cùng lắm tao đền mày con khác. Hào Giác là độc đinh của nhà tao, quan trọng hơn mày nhiều. Mày dám đẩy nó, muốn chết phát không? Tao cho mày biết, tao sẽ không để yên chuyện này đâu, nhất định sẽ bắt mày nhận được trừng phạt nặng nhất.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.