Chương trước
Chương sau
Chương 1956
Hy Nguyệt nghe vậy thì cảm thấy cực kỳ buồn cười. Rõ ràng chị ta đang nói con trai mình nhưng lại đẩy sang người khác.
“Chị dâu, nếu Hào Giác nhà các người không phải đứa trẻ ngông cuồng, thô lỗ thì chắc cũng biết khiêm nhường là gì nhỉ. Thế thì không cần phải cãi nữa, đúng không?”
Câu nói này khiến chị dâu họ giận tới đỏ mặt tía tai.
Lục Vinh Hàn giữ lấy bả vai của Tư Mã Ngọc Thanh: “Trẻ con tranh chấp chút mà thôi, sao phải làm rùm beng lên như vậy?”
“Chúng động tay động chân rồi sao có thể coi là tranh chấp nhỏ được? Hàn Giác là độc đinh của nhà chúng cháu, từ nhỏ tới lớn đều chưa từng bị ai động tới dù chỉ là một cọng lông tơ. Bây giờ, cháu bên ngoại của chú đá làm chân nó suýt bị thương rồi, thằng bé đó phải xin lỗi Hào Giác nhà cháu, đưa người máy kia cho con trai cháu làm phí bồi thường.” Chị dâu họ cả tức giận nói.
“Dượng à, là anh ấy cắn cháu trước, dượng nhìn tay cháu này bị cắn chảy máu rồi.” Tư Mã Ngọc Thanh đưa mu bàn tay ra cho Lục Vinh Hàn xem.
“Người xấu kia còn đánh cháu, dượng nhìn xem mặt cháu sưng lên rồi này.”
Lục Vinh Hàn nhíu mày: “Cháu đánh Ngọc Thanh?”
“Bố mẹ nó không dạy được nó thì cháu thay họ dạy bảo nó một chút thôi mà.” Chị dâu họ cả vênh mặt lên nói.
Lục Vinh Hàn tức giận: “Chú thấy bố mẹ cháu cũng chưa dạy bảo cháu tốt đâu. Có phải chú cũng nên thay họ dạy dỗ cháu một chút?”
Nghe ông ấy nói thế, mặt chị dâu họ cả trở nên trắng bệch: “Sênh Hạ nhà chú đánh cháu một trận rồi, vô cùng hung hãn. Đây là bữa cơm đoàn viên của nhà họ Lục chúng ta, vốn không nên để người ngoài tham dự vào. Dù chi nhà chú là chi trưởng, nhưng không thể tùy tiện phá hoại quy củ được.”
“Tập đoàn Lục thị không phải của một mình nhà nào đó, mà là của tất cả mọi người. Quy định mà tổ tiên đặt ra không phải thứ mà một số người nói đổi là đổi. Nếu người ngoài tới thì phải có thái độ đoan chính, luôn tôn trọng người nhà họ Lục chúng ta. Nếu người ngoài bắt nạt người nhà chúng ta thì phải nghiêm khắc trừng phạt.”
Hy Nguyệt cười khẩy nói: “Chị dâu, chị phải rõ ràng Ngọc Thanh chỉ là một đứa trẻ, chị là người lớn mà lại so đo với trẻ con thì có đáng mặt người lớn không? Chị luôn mồm nói Hào Giác là độc đinh của nhà chị, vậy sao chị không cố gắng dạy dỗ nó mà lại để nó thành thế này? Tôi là người quản lý nhà họ Lục nên có trách nhiệm dạy bảo toàn bộ trẻ con nhà này. Nếu chị không dạy được thì tôi sẽ tìm người tới dạy thay chị.”
Mặt chị dâu cả giật giật: “Hào Giác nhà chúng tôi làm sai chỗ nào? Người ngoài cưỡi lên đầu nó rồi, chẳng lẽ nó không thể phản kháng à?”
Lục Sênh Hạ bị chị ta làm tức điên nên gọi bà vú tới dẫn đám trẻ con ra ngoài.
“Cô muốn làm gì?” Chị dâu họ vội vàng ôm chặt con trai mình.
“Chị cảm thấy để bọn nhỏ ở đây nghe người lớn cãi nhau thì hay lắm sao?” Lục Sênh Hà trợn mắt lên nói.
Chị ta chỉ đành bất đắc dĩ buông tay ra để bảo mẫu dẫn con mình đi.
Lục Hào Giác vừa đi vừa trừng mắt nhìn Tư Mã Ngọc Thanh với ánh mắt độc ác: “Người ngoài như cậu mà lại dám bắt nạt tôi, cậu nhất định phải chết.”
“Còn lâu tôi mới sợ anh.” Tư Mã Ngọc Thanh ôm chặt người máy trong lòng, cậu bé tin chị gái xinh đẹp nhất định sẽ không bắt bản thân nhường món đồ chơi này.
Đợi đám trẻ con ra ngoài hết, chị dâu họ cả tức giận nói: “Hy Nguyệt, cô là người quản lý cái nhà này thì phải biết rõ quy củ của nhà này chứ? Cô phải bảo vệ quyền lợi của người nhà họ Lục vô điều kiện. Dù thằng bé có làm hỏng việc thì cũng chỉ có thể đóng cửa bảo nhau, cô không được phép để người ngoài bắt nạt nó.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.