Chương trước
Chương sau

Chương 1799
Lúc bọn họ nói chuyện, vừa hay Lục Sênh Hạ và Hứa Kiến Quân cũng đi tới trước cửa nhà ăn nhìn nhau, giả vờ như không nghe thấy gì tiếp tục bước vào phòng khách.
“Đói quá đi mất! Hôm nay cô vừa dậy đã cảm thấy đói rồi.” Lục Sênh Hạ sờ bụng, cười nói.
“Cháu cũng vậy.” Hứa Kiến Quân ngáp dài: “Cô nhỏ ơi, ăn sáng xong chúng ta đi đâu chơi giờ?”
“Cô muốn đi cưỡi ngựa ở trường đua ngựa.” Lục Sênh Hạ chớp đôi mắt xinh xắn của mình.
“Mẹ cháu nói cháu vẫn còn nhỏ, không thể cưỡi ngựa, cháu cho ngựa ăn cũng được.” Tiểu Quân nhanh miệng trêu đùa.
Hai “túi sữa nhỏ” theo bà nội vào nhà hàng, vừa nghe thấy từ “ngựa” thì mắt sáng rỡ.
“Anh hai, em cũng muốn cho ngựa ăn.” Kiến Dao bước tới, túm lấy vạt áo Tiểu Quân.
“Ngựa ăn cỏ non, anh đút cỏ cho nó ăn.” Giọng nói trong trẻo của Kiến Diệp vang lên.
Tiểu Quân xoa đầu hai đứa nhỏ, nói: “Các em còn nhỏ quá, chẳng may bị ngựa cắn trúng ngón tay thì phải làm sao đây? Các em đứng bên cạnh xem thôi, đợi đến khi các em lớn như anh rồi thì mới được bón cho ngựa ăn nhé!”
Bộ dạng lúc nói chuyện của cậu bé giống như một “người lớn bé bỏng” vậy.
Kiến Dao lắc lắc đầu, lanh lợi nói: “Dạ, được rồi em với em trai xem anh hai cho ngựa ăn thôi.”
Lục Lãnh Phong âu yếm vuốt ve khuôn mặt hồng hào của con gái, anh vô cùng cưng chiều con gái: “Đợi khi nào con với em trai lớn bằng anh hai, bố sẽ mua cho hai đứa một con ngựa con.”
“Tuyệt vời! Kiến Dao yêu bố nhất!” Kiến Dao nhoẻn miệng cười hạnh phúc, cô bé kiễng chân lên leo lên đùi, vòng tay qua cổ bố rồi hôn lên má bố một cái.
Cô bé rất biết làm nũng, biết làm cho bố vui, luôn là một đứa trẻ thông minh lanh lợi.
Mỗi lần con bé làm nũng, trái tim Lục Lãnh Phong lại tan chảy, dù con bé có muốn hái sao trên trời xuống thì anh cũng không ngần ngại chế tạo phi thuyền vũ trụ đưa con bé lên bầu trời để hái sao.
Khi hai bố con đang nói chuyện thì Lục Vinh Hàn bước vào.
“Bố ăn sáng chưa ạ? Có muốn ăn cùng bọn con luôn không?” Hy Nguyệt lễ phép chào hỏi.
“À không cần đâu, bố ăn rồi.” Lục Vinh Hàn đưa mắt nhìn phòng ăn một lượt nhưng không thấy Tư Mã Ngọc Thanh đâu.
Mặt ông ấy hơi phờ phạc, quầng mắt thâm đen, rõ ràng là cả đêm qua ông ấy không hề chợp mắt.
Làm sao mà ông ấy có thể ngủ được khi chưa tìm thấy con trai mình chứ?
“Con nghe nói là không thấy Ngọc Thanh đâu, đã tìm thấy thằng bé chưa ạ?” Hy Nguyệt lo lắng hỏi.
Lục Vinh Hàn lắc đầu: “Vẫn chưa, thằng bé không qua đây sao?”
“Dạ không, Ngọc Thanh không qua đây.” Hy Nguyệt lộ ra vẻ lo lắng.
“Vậy thằng bé không gọi điện cho con hả?” Lục Vinh Hàn hỏi.
Hy Nguyệt lắc đầu, quay sang nhìn Lục Sênh Hạ và Hy Nguyệt: “Sênh Hạ, Tiểu Quân, hôm qua Ngọc Thanh có gọi điện cho hai đứa không?”
Hy Nguyệt và Lục Sênh Hạ nhìn nhau.
“Hôm quá, chú Ngọc Thanh gọi điện cho con, nói rằng bà nội thứ muốn giết chú ấy…” Hy Nguyệt đang nói liền mím chặt miệng, sau đó liền không nói nữa.
Lục Vinh Hàn hỏi dồn: “Tiểu Quân, cháu nói rõ cho ông biết được không, rốt cuộc Ngọc Thanh đã xảy ra chuyện gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.