Chương trước
Chương sau

Chương 1643
Anh vuốt nhẹ đôi tay thon dài của mình lên ngực cô và nói: “Nhìn nhận một con người phải dựa vào trái tim chứ không phải dựa vào tai và mắt. Anh không phải là người quá khó hiểu, chỉ cần em bằng lòng bỏ thời gian vì anh thì nhất định em sẽ hiểu được anh.”
Đôi mi rậm và dài của cô chùng xuống, in lên một vệt bóng mờ trên mí mắt trắng nõn.
“Đợi đến khi hoa Kadupul nở rồi hẵng nói.”
Dù cho anh có tốt thế nào đi nữa, dù anh có là Liễu Hạ Huệ chuyển thế đi nữa thì cũng không cách nào thay đổi kết quả bản giám định DNA đó.
Đó là một cái gai đã cắm sâu vào trong tim cô, mãi mãi cũng không thể nào rút ra được.
Việc duy nhất mà cô có thể làm là không chạm đến nó, không để bản thân phải cảm thấy đau đớn.
Sáng sớm hôm sau cô đã thức dậy và hầm cháo tổ yến đem đến bệnh viện thăm Tần Như Thông.
Tần Như Thông đã tỉnh lại, hôm qua vợ chồng bác Tần đã đến Long Minh, họ phải nhìn thấy con trai không sao thì mới yên tâm.
Hy Nguyệt múc ra một chén cháo rồi thêm vào đó một muỗng tương quế hoa để điều vị.
“Tương quế hoa mẹ dầm năm nay thơm thật, em nhớ…” Cô dừng lại một giây, nuốt nước bọt rồi mới tiếp tục nói: “Em nhớ lúc còn nhỏ, mỗi lần anh ăn cháo trắng đều thêm vào một muỗng tương quế hoa.”
Tần Như Thông giật mình, cả người như thoáng có cảm giác co rút lại vì kinh ngạc.
“Hy Nguyệt…”
Hy Nguyệt thấy cay sống mũi, nước mắt cô chảy ra giàn giụa như nước lũ, cô nói: “Anh không phải Tần Nhân Thiên, anh là Thời Thạch, đúng không? Em thật ngốc, rõ ràng hai người là cùng một người nhưng em lại không hề phát hiện ra, còn tưởng anh có hai nhân cách.”
“Hy Nguyệt, xin lỗi, anh không cố ý muốn lừa em.” Tim Tần Như Thông như co thắt lại, lồng ngực nóng lên như bị đổ một thau sắt nung chảy vào, dung dịch sắt nóng hừng hực lan ra khắp ra lục phủ ngủ tạng của anh ta, phủ lên từng dây thần kinh, làm cho tất cả các tế bào của anh ta đều như muốn vỡ nát.
Hy Nguyệt biết, sở dĩ anh ta không quay lại là vì anh ta đã bị thương và mất đi ký ức, anh ta đã quên hết tất cả mọi thứ trước đây, không còn nhớ mình là Thời Thạch nữa. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Anh Thạch, anh còn sống thật tốt, em thật sự rất vui khi anh vẫn còn sống.”
Cô cố gắng khống chế cảm xúc của mình không để cho bản thân mất kiểm soát, nhưng tận sâu trong trái tim cô, những cảm xúc đó lại đang cuồn cuộn dâng trào như những con sóng lớn khiến vai cô bất giác run lên.
Tần Như Thông giữ lấy đầu mình rồi quay mặt vào trong, khuôn mặt anh ta dần lộ vẻ bi thương khó có thể diễn tả, anh ta nói: “Có rất nhiều lần anh muốn nói chân tướng cho em nghe nhưng dù cho anh nói ra thì cũng có thể thay đổi được gì?”
“Không phải như vậy.” Cô lắc đầu, cố sức, liều mạng lắc đầu, cô nói: “Anh Thạch, em muốn anh sống, em muốn anh sống, chỉ cần anh vẫn còn sống thì em sẽ không cảm thấy hối tiếc, sẽ không cảm thấy đau nữa. Dù cho chúng ta không thể nào quay về được quá khứ nhưng chỉ cần vẫn còn có thể thường xuyên nhìn thấy anh, nhìn thấy anh mỉm cười với em, nghe thấy giọng nói của anh thì trái tim em đã cảm thấy được yên bình và nhẹ nhõm.”
Cô không thể kiềm chế được nữa, cô khóc òa lên, khóc mãi một hồi thì lại cười, cười một hồi thì lại tiếp tục khóc.
Tần Như Thông đưa tay ra và kéo cô vào lòng rồi nói: “Đừng khóc nữa, Hy Nguyệt, anh sẽ không rời xa em nữa, anh sẽ mãi ở bên cạnh em, làm bạn, làm tri kỉ hoặc là anh nuôi của em đều được.”
“Anh Thạch, huhu…” Cô không có cách nào khống chế được tâm trạng kích động của bản thân, nước mắt cô làm ướt đẫm vạt áo trước của anh ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.