Chương trước
Chương sau

Chương 1622
“Chú hai, chú không phải là đang che giấu cho vài người trong nhà mà không chịu nói thật đó chứ?”
Lời này nói ra liền khiến chú hai nổi giận: “Chị dâu, chị một câu hạ độc, hai câu hạ độc, chị rất mong có người hạ độc sao?”
Vẻ mặt Tư Mã Ngọc Như như bị ong chích mà đỏ lên tới tận mang tai.
“Tôi chỉ muốn làm cho rõ chuyện này, một đứa trẻ đột nhiên như vậy nhất định có nguyên nhân.”
“Trước mắt không phát hiện bất kỳ thay đổi dị thường nào, điện não đồ cũng bình thường, tôi khẳng định không có trúng độc. Nếu chị vẫn kiên quyết cho là trúng độc thì tôi nghĩ chị nên đi gặp bác sĩ tâm lý để điều trị chứng hoang tưởng bị hại đi.” Trong giọng nói của chú hai Lục mang theo mấy phần nghiêm khắc, không để cho cô ta chút mặt mũi nào.
Lục Vinh Hàn thấy vậy vội nói: “Chú hai, chị dâu cậu chỉ là lo lắng quá nên lỡ miệng nói những lời không nên nói, cậu đừng để bụng.”
“Những điều cần nói tôi nói xong rồi, mấy người không tin chẩn đoán của tôi thì chuyển đến bệnh viện khác kiểm tra đi.” Chú hai Lục xoay người đi ra ngoài, không muốn nói thêm câu nào với Tư Mã Ngọc Như, Lục Sênh Hạ cũng đi theo.
Mặt Tư Mã Ngọc Như giật giật.
Cô ta dĩ nhiên muốn chuyển viện, không kiểm tra ra được sao, nhất định là chú hai cố ý giấu giếm cho Hy Nguyệt.
Cô ta bèn giật dây Lục Vinh Hàn chuyển con trai đến bệnh viện dân lập hạng nhất.
Nhưng kết quả kiểm tra cũng không có gì khác.
Bác sĩ vẫn đề nghị trở về quan sát, định kỳ tái khám.
Tư Mã Ngọc Như không cam lòng: “Vinh Hàn, anh tìm một chuyên gia nghiên cứu độc dược đi, em cảm thấy nhất định là loại độc Ngọc Thanh trúng rất hiếm nên không bác sĩ nào kiểm tra ra được.”
Lục Vinh Hàn khoát khoát tay: “Được rồi, em đừng suy nghĩ lung tung nữa, mẹ và vợ chồng chú hai đều là chuyên gia y học hàng đầu, không thể có sai sót được. Bất kể là loại độc gì, chỉ cần là trúng độc sẽ tạo ra tổn thương cho thân thể, bây giờ Ngọc Thanh có thể ăn có thể ngủ, cũng có thể chạy nhảy bình thường, tra không ra thì là do giả bộ thôi. Em sắp xếp cho nó nhiều chương trình học như vậy làm gì, chỉ khiến nó áp lực, em quên chuyện tự sát lần trước của thằng bé rồi à, em có ép nó cũng vô dụng, đây chính là đang đốt cháy giai đoạn.”
Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như méo xệch: “Không thể nào, lúc đó anh không ở đó nên không biết dáng vẻ khi đó của thằng bé đáng sợ thế nào đâu, không thể nào là giả bộ được. Em chỉ sắp xếp cho nó vài lớp học thêm như lớp học bình thường, có gì mà tạo áp lực? Không phải anh nói nó không bằng Lục Lãnh Phong sao, em phải để anh thấy được thằng bé sau này nhất định phải vượt qua Lục Lãnh Phong.”
Lục Vinh Hàn bị sặc mấy cái: “Đây đều là suy nghĩ của bản thân em, thằng bé có học cả đời cũng không so sánh được với Lục Lãnh Phong.”
Lời này tựa như kim châm đâm thẳng vào lòng Tư Mã Ngọc Như đến nhỏ máu: “Đều là con trai anh, sao Ngọc Thanh có thể kém hơn Lục Lãnh Phong, chỉ là thằng bé chưa phát huy ra hết thôi.”
Về đến nhà, Tư Mã Ngọc Thanh lập tức chạy đến trước mặt Hy Nguyệt: “Chị đẹp, em muốn ăn vịt rán giòn, chị làm cho em một con được không?”
“Được chứ.” Hy Nguyệt cười một cái: “Thấy em không sao chị yên tâm rồi.”
Tư Mã Ngọc Như vội kéo Tư Mã Ngọc Thanh lại: “Bắt đầu từ bây giờ không cho phép con tự tiện ăn đồ ăn do người khác làm, cô tìm cho con một người thử độc, người đó ăn xong không sao thì con mới được ăn.”
Tư Mã Ngọc Thanh phồng má: “Cô đáng ghét, con ghét cô nhất.” Nói xong liền bịch bịch chạy lên lầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.