Chương trước
Chương sau

Thím hai và thím ba cùng nhìn nhau một cái.
Mặc dù anh cả đã có hai bà vợ nhưng thỉnh thoảng cũng ra ngoài phong lưu chơi bời, không cẩn thận có con thì cũng dễ hiểu thôi.
Bà cụ trầm mặc không nói gì, hành động của con trai khiến cho bà vô cùng kinh ngạc, theo lý thuyết thì đáng lẽ nó không nên phản đối.
Vẻ mặt Lục Vinh Hàn sa sầm xuống: “Bà đừng suy đoán lung tung ở đây, tôi là người đứng đầu, đương nhiên phải suy nghĩ cho dòng dõi của nhà họ Lục.”
Bà Lục hừ nhẹ: “Tôi đoán lung tung chứ gì, vậy được, hôm nay, ông có dám thề trước mặt tất cả mọi người, ngoài Lãnh Phong ra, ông không có người con trai thứ hai bên ngoài không.”
Đôi vai của Lục Vinh Hàn hơi run, ông ta cố gắng giữ cho vẻ mặt mình bình tĩnh nhất có thể: “Bà đừng làm loạn nữa.”
“Vinh Hàn, hôm nay ngoài ông ra, tất cả mọi người đều bỏ phiếu thuận, những chuyện ông cân nhắc chúng tôi đều nghĩ tới. Việc sửa chữa gia quy này có lợi hơn có hại, cũng phòng ngừa những vợ bé bên ngoài gây sóng gió, vừa giữ gìn danh dự và sự hài hòa gia tộc. Còn đứa trẻ chỉ cần ghi tên trong hệ thống là được, tài khoản và mật khẩu thì người đó tự giữ, những người khác không hề biết, vậy thì có gì để băn khoăn.”
Bà Lục ung dung nói, bà sẽ tuyệt đối không dễ dàng buông tha cho ông ta.
Hai người chú cũng khẽ cười: “Anh cả à, đàn ông thỉnh thoảng có một hai lần phóng túng cũng là bình thường, dù anh là người đứng đầu cũng sẽ có thất tình lục dục, mọi người đều hiểu cả, anh cứ lén đăng ký là được, bọn em không biết đâu.”
Lục Vinh Hàn bực bội, đây là lần đầu tiên ông ta bị chất vấn như vậy.
“Tôi đã nói rõ ràng rồi, sai lầm của người lớn không thể bắt trẻ con phải gánh, chỉ cần là đứa trẻ của nhà họ Lục thì bọn nó đều có cơ hội nhận tổ tông, gia quy thì vẫn theo quy tắc trước đó mà tiến hành.”
Nói xong, ông ta đứng dậy đi ra ngoài, chỉ sợ ở lâu sẽ bị bà Lục làm cho lộ tẩy.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong lòng cũng bắt đầu nghi ngờ Lục Vinh Hàn có sinh con riêng.
Chỉ có mấy người Hy Nguyệt biết, đây không phải là đứa bé bên ngoài mà là do Tư Mã Ngọc Như lén lút sinh.
Sắc mặt bà cụ nghiêm nghị hết sức nhưng lại không nói gì, bà chỉ vung tay cho mọi người tan họp.
Lục Lãnh Phong cũng không tỏ vẻ gì, giống như một bức tượng băng, tất cả tâm tình đều đông cứng, chỉ có đôi mắt là thâm trầm đáng sợ, giống như giếng cổ ngàn năm sâu không nhìn thấy đáy.
Sau khi vào phòng, Hy Nguyệt đóng cửa lại: “Chuyện đã rõ ràng bố biết sự tồn tại của đứa bé này, những gì hôm nay ông ấy làm đều là vì đứa bé, không ngờ ông ấy có thể liều lĩnh như vậy vì Tư Mã Ngọc Như.”
Bà Lục khóc to, bị “phản bội” và đả kích như thế khiến bà khó mà chấp nhận nổi, giống như thể bị người ta đâm một đao sau lưng.
“Ông ấy thật lòng móc tim móc phổi cho Tư Mã Ngọc Như, còn xem mẹ giống như người vô hình, khiến cho mẹ đau lòng không chịu nổi.”
Lục Lãnh Phong ôm lấy vai bà: “Mẹ đừng ôm hy vọng không nên có với ông ta nữa.”
Không có hy vọng thì không có đau lòng.
Bà Lục cắn chặt răng: “Rồi một ngày nào đó ông ta sẽ hối hận, mẹ muốn chính mắt nhìn thấy ông ta và Tư Mã Ngọc Như chia tay.”
Hy Nguyệt rót một ly rượu nhẹ đưa cho bà: “Con thấy Tư Mã Ngọc Như tính toán rất thâm sâu, trong lòng cô ta mong con trai mình có thể thay thế được Lãnh Phong, trở thành người thừa kế nhà họ Lục.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.