Chương trước
Chương sau

Chương 1570
Lục Vinh Hàn muốn gõ cửa, nhưng tay nhấc lên rồi lại thả xuống, đứng ở cửa phòng do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn là chạy sang phòng bên cạnh ngủ.
Nhiều năm như vậy rồi, ông ta cũng học được các phương pháp khác nhau để dỗ Tư Mã Ngọc Như, để chọc cho cô ta vui.
Nhưng ông ta lại chưa từng đi dỗ dành bà Lục bao giờ, cũng không có cái thói quen này, bình thường đều là Bà Lục trăm phương ngàn kế lấy lòng ông ta, bám lấy ông ta.
Thế giới tình yêu nghiệt ngã như vậy đấy, người nào yêu trước, thì người đó hèn mọn.
Sáng ngày hôm sau, Lục Vinh Hàn đi đến vườn hoa.
Hy Nguyệt cùng Lục Lãnh Phong đang ngồi trong đình uống trà sớm với bà Lục.
Hai đứa nhỏ đang ngồi trong cái xe nôi, ôm bình sữa tự mình uống.
Nhìn thấy Lục Vinh Hàn, hai đứa vô cùng vui vẻ hô lên: “Ông nội!”
Lục Vinh Hàn cười cười bước tới, chào mấy đứa cháu của mình.
Bà Lục vốn đang nói cười với con trai con dâu, vừa nhìn thấy ông ta, nụ cười trên mặt đã dần dần tắt ngúm, dường như bị gió ban mai thổi bay đi vậy.
Bên trong đình đột nhiên trở nên yên ắng hơn.
Hy Nguyệt gắp một cái bánh chẻo thủy tinh cho Hứa Kiến Quân, thằng bé ăn xong rồi hỏi: “Ông nội, ông đã ăn sáng chưa?”
“Ông ăn rồi.” Lục Vinh Hàn cũng đã nhạy bén cảm giác được không khí trong đình đã thay đổi.
Ông ta vốn tưởng rằng, qua một đoạn thời gian, mọi thứ rồi sẽ khôi phục lại nguyên trạng.
Nhưng bây giờ xem ra, chuyện không hề đơn giản như ông ta nghĩ.
Sự xa cách giống như một vết thương vậy, muốn tạo ra nó thì rất dễ, nhưng muốn nó lành lại, phục hồi lại thì lại cần rất nhiều thời gian.
Nếu vết thương quá sâu thì sẽ để lại vết sẹo mãi mãi, không có cách nào xóa nhòa đi được.
Ông ta ngồi trên ghế đẩu, cảm nhận sự ngượng ngùng chưa từng có trước đây.
Lục Lãnh Phong chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ làm người hòa giảng cho bố mẹ, để bọn họ làm lành như ban đầu.
Quan hệ giữa bọn họ trước giờ chưa từng tốt đẹp, làm gì có cái gọi là làm lành? Làm gì có cái gọi là như lúc ban đầu?”
Hy Nguyệt rót thêm cho bà Lục một cốc sữa hạnh nhân.
Bà Lục thích uống sữa hạnh nhân nhất, mỗi ngày đều phải uống trên hai cốc mới chịu được.
Cô lại kêu người hầu lấy thêm một cái cốc, cũng rót cho Lục Vinh Hàn một cốc.
“Bố, sữa hạnh nhân hôm nay đặc biệt thơm, bố uống thử xem.”
“Được.” Lục Vinh Hàn cười cười.
Bà Lục không nhìn ông ta, chỉ uống một ngụm sữa hạnh nhân rồi tự nói với bản thân: “Đợi đến lễ Giáng Sinh, chúng ta sẽ cùng nhau về Mỹ đi, bà ngoại, ông ngoài vẫn luôn rất nhớ các cháu nhỏ đấy.”
Hứa Kiến Quân vừa nghe nói quay về Mỹ, đôi mắt lập tức trở nên sáng rực.
Dù sao cậu bé cũng sinh ra ở Mỹ, lớn lên tại Mỹ, đối với cậu bé mà nói, Mỹ có thể coi là quê nhà.
“Bà nội ơi, bà có thể đến nhà cháu ở Mỹ để chơi, cháu với mẹ đã trồng rất nhiều hoa hồng ở cái vườn trong nhà, rất đẹp đó.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.