Chương trước
Chương sau

Đúng là người phụ nữ không tim không phổi, đã làm tổn thương anh mà vẫn có thể bình tĩnh tự nhiên như thế, cứ như là trước đó chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Nhưng anh biết trong lồng ngực đang chứa một cơn hờn dỗi, dường như muốn chực trào ra, nhìn thấy cô lại chẳng phát tác được tí nào.
“Con cái gì cũng không ăn.”
Bà Lục sờ sờ mặt anh: “Sắc mặt sao trắng thế, có phải bệnh đau bao tử lại tái phát rồi không?”
“Không có.” Anh thản nhiên đáp lại, bước lên phía trước ôm lấy bé gái trong cái nôi.
“Ba bi.” Túi sữa nhỏ non nớt, bé bỏng, giọng bi ba bi bô tựa như một cơn gió nhẹ lướt qua mặt hồ trong lòng anh, xoa dịu những gợn sóng đang xao động mãnh liệt.
Anh hôn lên đầu đứa bé: “Ba bi mang con với em trai đến phòng đồ chơi nghịch nha.”
Hy Nguyệt ôm con trai cùng anh bước lên lầu.
Ngày hôm sau, cô và Lục Lãnh Phong cùng đến biệt thự của Kiều An.
Finn sống ở bên cạnh, Kiều An vốn đã rất buồn bực, khó khăn lắm mới ngóng trông được Lục Lãnh Phong tới thì ai ngờ Hy Nguyệt cũng có mặt luôn.
Người phụ nữ này rõ ràng chính là cố ý, muốn nhìn thấy Lục Lãnh Phong.
Finn cũng ở bên trong, Hy Nguyệt nhàn nhạt liếc nhìn anh ta một cái, trong ánh mắt tràn ngập địch ý không che giấu chút nào, Finn đã nhận ra, bèn ngượng ngùng cười: “Bà chủ, đã lâu không gặp.”
Hy Nguyệt nhếch khóe miệng, cười như không cười: “Đúng vậy, thật ra hôm nay tôi tới đây là để làm bà mai, quan hệ của hai người đã thân mật như thế, ngay cả con cũng có rồi, chi bằng hãy sớm kết hôn, đối với mọi người đều tốt.”
Kiều An suýt nữa thì ngất: “Bà Lục, cô đừng có nói bậy, tôi với anh ta chẳng có quan hệ gì cả.”
Hy Nguyệt nhún vai, nở một nụ cười châm biếm: “Trong mệnh có thời thì rốt cuộc phải có – trong mệnh không có thời thì đừng gượng tìm, không thuộc về cô thì cưỡng cầu cũng không được, bớt nghĩ ngợi lung tung mới tốt cho sức khỏe và tinh thần.”
Kiều An như bị ong vò vẽ chích, khóe miệng dường như lệch đến cả mang tai, cô ta liên tục hít sâu vài cái buộc mình phải duy trì sự bình tĩnh.
Đã đồng ý với Lục Lãnh Phong phải trở lại thành người không tranh không đoạt như trước, không thể lộ tẩy được.
“Cô nói đúng lắm, bây giờ tôi chỉ muốn nuôi nấng đứa bé thật tốt, còn những điều khác cũng không suy nghĩ đến, cho nên cô không cần lo lắng.”
Hy Nguyệt liếc mắt một cái đã nhìn thấy trò hề của cô ta, phụ nữ nhìn phụ nữ vĩnh viễn chuẩn hơn đàn ông, thấy rõ ràng hết thảy.
“Làm bộ Phật hệ cũng tốt, lấy lui làm tiến thôi.”
Một khối cơ thịt trên mặt Kiều An co rúm lại, cảm giác chính mình cứ như một củ hành tây bị người ta bóc từng lớp từng lớp, mưu kế nhỏ bên trong bị thấy rõ rành mạch.
“Bà Lục, chúng ta đừng nói mấy chuyện không thoải mái này nữa, được không? Thật ra tôi không phải là một người khó ở chung, nếu sau khi cô hiểu biết về tôi, biết đâu chúng ta còn có thể trở thành bạn bè.”
Hy Nguyệt cảm thấy vô cùng buồn cười, cô ta đã trăm phương ngàn kế cướp chồng của cô mà còn muốn giảng hòa làm bạn bè, đây là có biết bao nhiêu dối trá!
“Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được, nhưng ngày mà cô và Finn tổ chức hôn lễ, tôi vẫn sẽ tặng một bao lì xì.”
Mặt Kiều An hết xanh lại trắng: “Tôi với Finn chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.”
Lời cô ta còn chưa dứt, Finn liền tiếp lời: “Chúng tôi không phải là bạn bè.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.