Chương trước
Chương sau

Chương 1481
Hy Nguyệt nhìn qua bóng lưng của bọn họ, nhếch miệng lên cực kì châm chọc cười lạnh: “Anh nói cô ta giả dối như vậy, đến cùng là vì cái gì? Coi như không có chúng ta, gia nghiệp nhà họ Lục cũng sẽ không rơi vào trong tay của cô ta.”
“Đây chính là điều ta phải đào sâu tìm hiểu.” Lục Lãnh Phong ôm vai của cô, đôi mắt thâm trầm lạnh lùng dưới ngọn đèn, sắc bén dị thường.
“Cô ta nhất định che giấu bí mật chúng ta không biết, hoặc là cùng với Tư Mã Minh Thịnh chuẩn bị âm mưu gì đó đây.” Mắt hạnh Hy Nguyệt nhắm lại: “Em nhớ được Đại Dao có nói qua, Tư Mã Ngọc Như và Tư Mã Minh Thịnh che giấu một cái bí mật to lớn, em cảm thấy bí mật này tuyệt đối không phải sự việc của Lục Kiều Sam đơn giản như vậy.”
“Một ngày nào đó, cô ta sẽ lộ ra đuôi cáo.” Lục Lãnh Phong xoa đầu cô, biểu cảm trở nên thâm trầm: “Cô ta sở dĩ kéo sự việc của Kiều An vào, chính là muốn châm ngòi quan hệ của chúng ta, em đừng mắc lừa.”
Cô quay đầu, tức giận trợn mắt nhìn anh: “Ý của anh là em đối với chuyện anh phong lưu mở một mắt nhắm một mắt sao?”
“Anh không có phong lưu.” Lục Lãnh Phong không chút do dự mà chém đinh đoạn sắt mà nói, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Nhưng cô cũng không được an ủi chút nào, bất kể như thế nào, kết quả giám định thân thích đều là không có khả năng tự biến thành.
“Có người nói với em, phong lưu sẽ có gen di truyền. Anh nói bố như vậy, thì tính là một lòng một dạ, hay vẫn là phong lưu đây?
Lục Lãnh Phong nhún vai một cái: “Phong lưu còn chưa nói tới, chỉ là có chút cảm tình mà thôi, nếu không làm sao biết được lớp bọc bên ngoài của Tư Mã Ngọc Như mà thoát không ra được. Chỉ là hiện tại bây giờ và trước đây đã lí trí nhiều hơn rồi.”
“Đó là bởi vì chuyện của cô cả, nên ông ấy mới có thể tỉnh ra, nếu không ông ấy nhất định sẽ rất tin tưởng mà không nghi ngờ Tư Mã Ngọc Như.”
Hy Nguyệt vừa nói, vừa thở dài nhẹ nhàng: “Thật ra thì em rất bội phục mẹ, đường đường là một cô chủ nhà giàu có vậy có thể chịu được cuộc sống như vậy. Nếu đổi lại là em, đã sớm rời đi, tuyệt đối không dây dưa.”
Trên môi mỏng Lục Lãnh Phong mở ra một nụ cười có độ cong: “Bây giờ Kiến Dao là người chị em mà bà ấy gửi gắm tinh thần, còn bọn họ, những thứ khác cũng không quan trọng.”
Hy Nguyệt cảm thấy vẫn cần thiết nói để cho mẹ tỉnh ra, để cho bà đề phòng Tư Mã Ngọc Như.
Cũng không biết cô ta rốt cuộc có kế hoạch gì, nhất định phải cẩn thận gấp đôi mới được.
Ngày buổi sáng thứ hai, cô và bà Lục ở trong vườn hoa uống trà sớm.
Hai túi sữa nhỏ ở xe đẩy đang nghịch đồ chơi nhỏ trong xe đẩy của chúng nó, vô cùng vui vui vẻ, không làm phiền người lớn nói chuyện.
Bà Lục uống một hớp trà, thấp giọng nói: “Hy Nguyệt, tôi nghe nói ngày hôm qua Tư Mã Ngọc Như tìm cô gây phiền toái, còn bảo Vinh Hàn cũng qua luôn?”
Hy Nguyệt gật đầu một cái, chuyện này thật ra là cô cố ý để cho Khải Liên tiết lộ ra bên ngoài.
“Con càng xem càng không hiểu cô ta, chuyện của Kiều An, cô ta còn tích cực hơn cả con, thật không biết cô ta rốt cuộc muốn làm cái gì.”
Bà Lục hừ nhẹ một tiếng: “Nếu như tôi đoán không lầm thì cô ta đã âm thầm liên hiệp với Kiều An. Đã nhiều năm như vậy, cô ta rốt cuộc cũng không nén được tức giận, muốn lộ ra khuôn mặt thật của mình.”
“Mẹ nói cô ta đang có kế hoạch gì?” Lông mày lá liễu của Hy Nguyệt nâng lên.
Bà Lục khịt mũi cười một tiếng: “Cô ta vừa không có con trai, chẳng lẽ còn trông cậy vào Sênh Hạ tới thừa kế gia sản sao?”
Hy Nguyệt lắc đầu một cái: “Từ trong xương cốt của cô ta đã trọng nam khinh nữ, làm sao có thể trông cậy vào Sênh Hạ? Con đang suy nghĩ…” Cô ngừng lại, muốn nói lại thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.