Chương trước
Chương sau

Chương 1449
“Được.” Hùng Văn không chút suy nghĩ liền gật đầu ngay, vội vàng lái xe đi ra ngoài.
Khi đến bệnh viện, cô ta giả vờ đau bụng và muốn đi vệ sinh, cô đưa đứa bé cho Hùng Văn: “Anh đưa đứa bé vào gặp bác sĩ trước. Tôi sẽ vào nhà vệ sinh một lát rồi quay lại ngay.”
Hùng Văn làm sao có thể nghĩ rằng tất cả những chuyện này đều là do cô ta bày ra, liền một mình bước vào phòng khám.
Người của Tư Mã Minh Thịnh đã đợi sẵn ở bệnh viện, thấy Kiều An đi tới liền đưa cô lên xe, trực tiếp lái đến biệt thự nhà họ Lục.
Biệt thụ họ Lục không dễ vào, có vô số trạm gác.
Tuy nhiên, Tư Mã Ngọc Như đã nhận được tin tức từ sớm, nên đã hợp tác với lần hành động của cô ta.
Ngay sau khi Kiều An xuống xe, xe của cô cũng từ bên ngoài chạy tới, vờ như tình cờ gặp nhau.
“Cô làm gì ở đây vậy?” Tư Mã Ngọc Như giả vờ hỏi.
Kiều An tức khắc quỳ trước mặt cô: “Thưa cô, xin cô hãy cứu con tôi, Hy Nguyệt đã mang con tôi đi, cô ta muốn giết chết nó, xin cô hãy cứu nó.”
Tư Mã Ngọc Như che miệng, giả vờ rất kinh ngạc: “Cái gì? Hy Nguyệt mang con của cô đi, không phải chứ? Sao cô ta có thể làm ra chuyện quá đáng như vậy?”
“Đó là sự thật. Hôm qua cô ta mới đến gặp tôi, đích thân cô ta đã nói vậy. Cô ta hận tôi và Lãnh Phong đã có với nhau một đứa coi, muốn giết con tôi để báo thù tôi. Tôi không còn cách nào khác là đến cầu xin cô.” Kiều An vừa khóc vừa nói.
Tư Mã Ngọc Như thở dài: “Cho dù là thật, tôi cũng không quản được chuyện này, cô chỉ có thể tìm bà cụ Lục và bà chủ.”
“Vậy cô có thể dẫn tôi đi tìm bà cụ Lục, được không?” Kiều An nhân cơ hội nói, lời thoại đã được chuẩn bị sẵn từ trước.
Tư Mã Ngọc Như gật đầu, nhìn cô ta một cái kỳ quái: “Cô theo tôi vào trong.”
Đây là lần đầu tiên trong đời Kiều An bước vào nhà họ Lục.
Cô ấy phải cảm ơn Hy Nguyệt vì đã cho cô một cơ hội ngàn năm có một này.
Tục ngữ nói không sai, người cười cuối cùng mới là người cười tốt nhất.
Đây là ngôi nhà tương lai của cô và con cô, Hy Nguyệt cũng không thể ngăn cản cô.
Khi bước xuống xe, họ bị dì Mai quản gia chặn lại ngay khi vừa đến cổng sân.
Dì Mai là người không bao giờ quan tâm đến chuyện bên ngoài, chỉ chuyên tâm vào người nhà họ Lục.
Bà nhận ra Kiều An trong nháy mắt.
“Mợ hai, hôm nay có khách tới, tại sao tôi không được thông báo trước vậy?”
“Cô ấy có chuyện rất quan trọng cần gặp với bà cụ Lục và bà chủ.” Tư Mã Ngọc Như nói.
“Mợ hai, cho dù có chuyện lớn, mợ cũng phải nói trước với bà cụ Lục, sau khi được sự cho phép mới được dẫn người vào.” Dì Mai nói xong liền nháy mắt với nhân viên bảo vệ ở cửa. Bọn họ liền tiến đến và tóm lấy Kiều An., kéo cô ta ra ngoài.
Kiều An sợ tới mức nắm lấy tay Tư Mã Ngọc Như, to giọng hét: “Bà cụ Lục, mợ cả, cứu với, xin hãy cứu con tôi!”
Lúc này, bà cụ Lục, bà Lục và Hy Nguyệt vừa đúng lúc đang đẩy xe nôi từ vườn hoa quay về.
Nhìn thấy Kiều An, một tia sáng lạnh âm thầm lặng lẽ lóe lên từ đáy mắt Hy Nguyệt.
Cô ta dám đến tận cửa nhà gây chuyện, gan cũng không nhỏ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.