Chương trước
Chương sau

Tâm trạng chị em không tốt lắm, uống say rồi, may mà có anh đến, nếu không thì không biết cô ấy sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”
Hoa Phi thở dài.
Không cần đoán cũng biết là cãi nhau với anh rể.
Chuyện của Kiều An ầm ĩ thành như vậy, tâm trạng của chị ấy có thể tốt mới lạ.
Tần Nhân Thiên đang muốn đứng lên, Hy Nguyệt liền vươn tay ra, túm lấy góc áo của anh ta: “Đừng đi, anh từng nói sẽ không biến mất mà.”
“Anh không đi, mang em lên phòng nằm, thoải mái hơn trên sô pha.” Tần Nhân Thiên nói xong, bế cô lên và đi lên lầu. Hoa Phi đi theo phía sau.
Dạ dày Hy Nguyệt có chút khó chịu, như muốn lộn ngược cả lên, còn chưa đợi Tần Nhân Thiên đi vào phòng, cô liền nôn hết ra.
Rượu trong dạ dày toàn bộ đều nôn hết trên người Tần Nhân Thiên.
Hoa Phi hít vào một hơi, biết ngay là sẽ có chuyện như thế này xảy ra.
“Em đi lấy khăn mặt và quần áo cho anh thay.” Nói xong liền chạy về phòng mình.
Sau khi Tần Nhân Thiên mang Hy Nguyệt đặt trên giường, anh ta cởi quần áo.
Lúc Hoa Phi đi vào, ánh mắt dừng trên lưng của anh ta.
Hoa Phi ngây người ra trong giây lát, có một vẻ khiếp sợ không thể hình dung hiện lên trong mắt.
“Đưa khăn cho anh”Tần Nhân Thiên nói.
“Ồ.” Hoa Phi nuốt nước miếng xuống, hồi phục lại tinh thần, đưa khăn mặt cho anh ta.
Tần Nhân Thiên lau lau miệng cho Hy Nguyệt, và những vết bẩn trên quần áo của cô.
“Quần áo của Hy Nguyệt cũng bẩn rồi, em thay cho cô ấy một chút đi.”
“Được, anh đi tắm rửa một chút đi.” Hoa Phi gật gật đầu.
Tần Nhân Thiên đi ra ngoài.
Hoa Phi nhìn bóng lưng của anh ta, lại một lần nữa rơi vào trầm tư.
Sau khi đã xử lý xong xuôi.
Hai người đi xuống lầu, tới phòng khách.
Hoa Phi lấy ra một chai nước trái cây đưa cho anh ta.
“Anh Nhân Thiên, có phải chị của em thường xuyên xem anh là anh Thời Thạch đúng không?”
Tần Nhân Thiên nhún vai: “Chỉ cần cô ấy có thể vui vẻ, xem anh là ai đều không sao cả.”
Hoa Phi nhìn anh ta không hề chớp mắt: “Nếu anh Thời Thạch vẫn còn sống, nhất định sẽ quay trở về tìm chị em, đúng không?”
Tần Nhân Thiên không trả lời, im lặng uống một ngụm nước trái cây rồi mới nói: “Em có từng nghe qua một câu nói, gọi là gặp lại không bằng hoài niệm không, có lẽ khi Thời Thạch sống trong lòng chị em mới là phương thức tồn tại tốt nhất.”
Một sự nặng nề không thể tả hiện lên trong mắt Hoa Phi: “Chị em là bởi vì em mới đồng ý gả vào nhà họ Lục, nếu như không có vụ tai nạn xe đó, chị nhất định sẽ gả cho anh Thời Thạch. Thật ra, anh rể đối với chị rất tốt, chỉ là luôn thích làm ra những chuyện tai tiếng với người cũ, em cũng không biết đó là thật hay giả, anh ta trước nay không giải thích, luôn để chị em đoán tới đoán lui, hai người không xảy ra mâu thuẫn mới là lạ.”
“Lần này không phải là mâu thuân thông thường, nếu con của Kiều An thật sự là của Lục Lãnh Phong, thì chuyện càng nghiêm trọng rồi.” Tần Nhân Thiên cắn răng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.