Chương trước
Chương sau

Chương 1393
Tư Mã Ngọc Như lắc đầu: “Anh hiểu lầm rồi, đây chỉ là một sự cố mà thôi, không hề có liên quan gì tới Minh Thịnh cả.”
Lục Vinh Hàn hừ nhẹ một tiếng: “Không có chuyện gì có thể qua mắt tôi được hết, tốt hơn cô nên cầu nguyện rằng mọi âm mưu của cậu ta sẽ không bị bại lộ đi, nếu không đến lúc đó đến cô cũng sẽ bị liên lụy đấy.”
Một cơn co giật kinh hoàng lướt qua gương mặt của Tư Mã Như Ngọc, khiến màu máu trên gương mặt của cô ta dần dần rút hết đi: “Bất luận Minh Thịnh có thế nào đi chăng nữa thì Ngọc Thanh cũng là đứa trẻ vô tội, bản chất thằng bé hiền lành, không hề giống với Minh Thịnh và Mã Trúc Mai, anh dìu dắt thằng bé với tư cách là một người chú, không có gì quá đáng chứ.”
“Thằng bé còn nhỏ, nếu như sau này nó có chí cầu tiến, không giống như bố của nó làm những chuyện xấu xa, tôi sẽ dìu dắt nâng đỡ cho thằng bé.” Lục Vinh Hàn trầm giọng nói.
“Em không thể ở đây thêm nữa, Ngọc Thanh và Sênh Hạ đều cần đến em, anh mau thả em ra đi.” Trong lòng Tư Mã Ngọc Như thấp thỏm lo lắng, cô ta không có ở đó, Hy Nguyệt không biết sẽ cho hai đứa nhỏ ăn bùa mê thuốc lú gì nữa, con cái của cô ta bắt buộc phải đứng về phía cô ta, đồng tâm hiệp lực đối phó bên ngoài.
“Cô yên tâm, hai đứa nhỏ đều rất ổn, sau này buổi sáng cô có thể ra ngoài, sau giờ cơm trưa tiếp tục tới đây tự kiểm điểm bản thân.” Lục Vinh Hàn nói xong liền đi ra bên ngoài.
Ngày hôm sau, khi Tư Mã Ngọc Như đi ra ngoài, bọn trẻ đều đang học lớp viết chữ thư pháp, chúng dùng bút lông viết bốn chữ “chăm chỉ học tập”.
Tư Mã Ngọc Như không bởi vì việc bọn trẻ nghiêm túc học tập mà cảm thấy vui mừng, ngược lại vô cùng tức giận, Hy Nguyệt lại tùy tiện hủy đi lớp học mà cô ta đã sắp xếp cho Ngọc Thanh, không hề bàn bạc thương lượng với cô ta, cũng chưa nhận được sự đồng ý của cô ta. Là ai cho cô cái quyền này cơ chứ?
Ngọc Thanh và Sênh Hạ vốn dĩ rất vui vẻ đem bức thư pháp tới cho Hy Nguyệt xem, nhưng lại nhìn thấy Tư Mã Ngọc Như, nụ cười lập tức vụt tắt, giống như bị một cơn gió lạnh buốt thổi tắt vậy.
Tư Mã Ngọc Thanh sợ hãi trốn ra phía sau lưng Hy Nguyệt: “Không hay rồi, bà cô dị dạng đã được thả ra rồi.”
Tư Mã Ngọc Như suýt chút nữa thì ngất lịm đi, bọn trẻ rõ ràng không hề cần đến cô ta, chỉ có một dáng vẻ không hề hy vọng cô ta sẽ được thả ra.
Quả nhiên Hy Nguyệt đã thành công trong việc tẩy não bọn trẻ.
“Hy Nguyệt, trước khi cô hủy bỏ lớp học của Ngọc Thanh, có phải là nên bàn bạc với tôi trước không? Dù gì Ngọc Thanh cũng là cháu trai của tôi.”
“Mẹ nhỏ, mẹ hiểu lầm rồi, hủy bỏ lớp học là ý của bố, có điều tôi thấy lớp học viết chữ thư pháp cũng rất cần phải học, bàn bạc với bố giữ lại để cho ba đứa trẻ cùng nhau học.” Hy Nguyệt giải thích.
Gương mặt của Tư Mã Ngọc Như tối sầm lại, chỉ biết lấy Lục Vinh Hàn ra dọa cô ta.
Nhưng việc tự kiểm điểm vẫn chưa kết thúc, cô ta không thể công khai đối đầu với Hy Nguyệt được, chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn cục tức này xuống mà thôi.
Vốn dĩ học xong lớp viết chữ thư pháp, thì phải tới nhà bếp học làm bánh ngọt, nhưng khi nhìn thấy Tư Mã Ngọc Như không hề vui vẻ gì, Hy Nguyệt liền xoa đầu bọn trẻ: “Được rồi, mấy đứa ra ngoài chơi đi, chị đến phòng sách làm bản thiết kế đây.” Cô bảo các bảo mẫu trông nom bọn trẻ rồi một mình đi lên trên tầng.
Tư Mã Ngọc Thanh và Lục Sênh Hạ quay ra nhìn nhau, vô cùng chán nản.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.