Chương trước
Chương sau

Chương 1313
Tư Mã Ngọc Thanh đưa cánh tay lên, làm hình một dấu X nói: “Biết rồi, không được socola, không được ăn kem, không được ăn bánh kem bơ.” Cậu ấy thích nhất là chị gái xinh đẹp, chỉ nghe lời của chị gái xinh đẹp thôi.
Đi đến làng du lịch Mỹ Nhân cốc của thành phố Côn Phú, nơi này là câu lạc bộ thuộc sản nghiệp dân tộc Tà, có nhà xe theo kiểu phòng, đương nhiên chỉ có hội viên mới được vào thôi.
Nhưng gia đình giàu có đều có nơi vui chơi giải trí của riêng mình, sẽ không vui chơi với người bình thường, đây cũng là vì suy nghĩ đến quyền riêng tư.
Các vệ sĩ dựng mái hiên.
Hy Nguyệt và Lục Lãnh Phong ôm con mình, ngồi dưới máy hiên thưởng thức phong cảnh của Mỹ Nhân Cốc.
Còn những đứa trẻ khác thì chạy nhảy nô đùa trong rừng.
Tư Mã Ngọc Thanh bắt được một con bươm bướm, Khải Liên đưa cho cậu ấy một cái bình thủy tinh lớn, thả con bươm bướm vào trong bình.
Cậu ấy vui vẻ cầm đi khoe với nhưng bạn nhỏ khác.
“Kiến Diệp, Kiến Dao, hai bé xem chú bắt được gì nè?”
Hai đứa nhỏ hiểu kỳ mở to con mắt ra, đưa bàn tay bé nhỏ lên, sờ mó cái bình, trọng miệng chí cha chí chóe nói những tiếng trẻ con mà chỉ có bọn nhỏ mới hiểu.
Con bươm bướm ở trong cái bình bay lên, hai em bé kêu lên “Ô” một tiếng, cái miệng nhỏ mở ra thành hình chữ O, mấy giây sau, hai em bé mở miệng ra cười khúc khích, đôi tay nhỏ hoạt bát quơ qua quơ lại.
Nhưng người bên cạnh, đều bị vẻ đáng yêu của em bé chọc cho ha ha cười lớn.
Hứa Kiến Quân cưng chiều hôn lên đôi mắt nhỏ của em gái, rồi lại hôn lên em trai: “Anh trai nói cho các em biết, đây chính là bươm bướm.”
Kiến Diệp, Kiến Dao khóe miệng hơi động, phát ra âm thanh giống như là từ “Ô Yes.”
Kiến Dao mở to con mắt lên chớp vài cái, cũng phát ra một tiếng trẻ con “Ô tía.”
“Ôi, tuyệt quá bọn nhỏ đang học cách nói chuyện, nhất định cũng như mình và Kiến Quân vậy, đều là trẻ em thiên tài.” Lục Sênh Hạ cười hi hi nói.
Tư Mã Ngọc Thanh lắc đầu một cái, trong mắt có chút ảm đạm: “Tại sao trong nhà đều là những đứa bé thiên tài vậy? Tại sao không có một đứa trẻ nào bình thường như mình?”
Hy Nguyệt ôm lấy vai của cậu ấy: Ngọc Thanh, bé đã quên rồi sao, bé không phải là đứa trẻ bình thường, bé là chàng trai nhỏ có siêu năng lực.”
“Đúng rồi.” Tư Mã Ngọc Thanh lập tức tung tăng nhảy cẫng lên: “Có rất nhiều trẻ em thiên tài, nhưng có rất ít trẻ em có vị giác và khứu giác siêu phàm như bé.”
“Nên nhớ là, mỗi một người đều có sở trường của mình, không thể bởi vì có người có chỗ hơn mình, liền tự coi nhẹ mình.” Hy Nguyệt ôn hòa nói, cô biết Tư Mã Ngọc Thanh cần nhất là lòng tự tin.
“Em nhớ rồi, chị gái xinh đẹp.” Tư Mã Ngọc Thanh dùng hết sức để gật đầu.
Sau khi ăn cơm trưa, mấy đứa nhỏ quay lại vào trong phong xe ngủ trưa.
Hy Nguyệt và Lục Lãnh Phong cũng quay vào trong phòng xe.
Hy Nguyệt đi vào phòng tắm, thay một cái đầm suông hai dây, sau đó nằm lên ghế sô pha.
Lục Lãnh Phong nhạy bén chú ý đến, ngay chỗ khe ngực của cô có nhiều thêm một hình xăm hình trái tim.
Chính là hôm qua, khi cô thu dọn những thùng nhỏ đồ cũ của mình mới phát hiện ra, vừa rồi nhất thời ngẩu hứng đã dán lên trên khe ngực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.