Chương trước
Chương sau

Chương 1267
Hạ Dĩ Nhiên hơi hơi mỉm cười: “Cuộc sống ngắn ngủi, có thể là muốn nếm thử những hương vị khác nhau, ngắm những phong cảnh khác nhau.”
Quan điểm này, không khác Tần Nhân Thiên: Trải nghiệm cuộc sống.
Hy Nguyệt nhoẻn miệng cười, lộ ra hai cái lúm đồng tiền đáng yêu: “Chị Dĩ Nhiên, chị rất giống anh của em. Cuộc sống ngắn ngủi, muốn tìm một người cùng chung chí hướng kết bạn đồng hành hơn. Anh của em không chỉ là nhà thám hiểm, còn cầm kỳ thư họa, biết hết mọi thứ. Chị mệt mỏi, muốn nghe âm nhạc, anh ấy sẽ ở bên cạnh chị thổi sáo, đàn dương cầm, anh ấy am hiểu rất nhiều nhạc cụ. Chị chơi di động mệt mỏi, muốn đọc truyện tranh, anh ấy có thể vẽ truyện tranh hài hước cho chị giải buồn. Anh ấy không chỉ biết vẽ truyện tranh, còn biết vẽ tranh sơn dầu, tranh Nguyệt Hạ, anh ấy vẽ tranh về ngựa có thể so sánh với tiền bối Từ Bi Hồng.”
Hạ Dĩ Nhiên nhìn cô, trên gương mặt mang theo sự kinh ngạc không chút che giấu: “Người cô nói là Tần Nhân Thiên sao?”
“Đúng rồi.” Đầu cô gật như gà con mổ thóc.
Hạ Dĩ Nhiên “Phụt” cười: “Chắc chắn là cô đang nói giỡn, ở phương diện thể thao, đúng là cậu ta vô cùng xuất sắc, lướt sóng, ván trượt, golf, thuật cưỡi ngựa… Dường như không ai bằng, nhưng ở phương diện nghệ thuật…”
Cô ta ngừng lại, xua xua tay: “Tính cậu ta trời sinh hiếu động, sao có thể tĩnh tâm để nghiên cứu nghệ thuật? Dương cầm, đúng là anh ta làm được, nhưng sáo, có lẽ cậu ta thôi không tốt, vẽ tranh càng không cần phải nói, không bằng tôi nữa ấy.”
Hy Nguyệt lấy di động ra, đưa bức tranh Tần Nhân Thiên đã từng vẽ tới trước mặt cho cô ta xem: “Anh của em thật sự biết vẽ tranh, chị xem, đây là tranh anh ấy vẽ.”
Hạ Dĩ Nhiên bị sặc, đôi mắt trừng lớn còn to hơn cả chuông đồng: “Thật sự là cậu ta vẽ?”
“Đương nhiên rồi, hôm trước, khi ăn sinh nhật bà nội, anh ấy còn vẽ một bức tranh bát tiên mừng thọ nữa.” Hy Nguyệt nghiêm trang nói.
“Thật vậy sao?” lòng hiếu kỳ của Hạ Dĩ Nhiên bành trướng lên trong phút chốc: “Không nhìn ra đó nha, thằng nhóc đó còn che giấu tài năng?”
Hy Nguyệt sâu kín nhìn cô ta một cái, thoạt nhìn, cô ta thật sự không biết Tần Nhân Thiên có thiên phú nghệ thuật cực cao.
Chứng tỏ người cô ta tiếp xúc đều là nhân cách chính của Tần Nhân Thiên, mà không phải nhân cách thứ hai.
“Chị Dĩ Nhiên, bí mật của anh trai em rất nhiều, có lẽ chị phải tốn cả đời mới có thể đào hết đó.”
Hạ Dĩ Nhiên lộ ra một nụ cười quái dị: “Chờ tôi trở về thẩm vấn một chút, chắc chắn cậu ta sẽ thành thật khai báo.”
Sau khi uống một ngụm cà phê, Hy Nguyệt hỏi: “Chị sẽ ở thành phố Long Minh chơi bao lâu?”
“Lần này tới đây là để tham gia một hội thảo học thuật, có lẽ sẽ nghỉ ngơi một hai tháng.” Hạ Dĩ Nhiên nhẹ nhàng bâng quơ nói.
“Chị có thời gian thì ra ngoài chơi với em, Sênh Hạ và Tiểu Quân đều rất thích chị.” Hy Nguyệt tươi cười thân thiết.
“Được đó.” Hạ Dĩ Nhiên gật gật đầu, cô ta là người rất thẳng thắn, sẽ không quanh co lòng vòng.
Cách đó không xa, Lục Lãnh Phong đánh một quả bóng và trong hố, động tác vô cùng ưu nhã: “Cậu cả, tôi còn tưởng rằng anh là người dứt khoát quyết đoán, không ngờ theo đuổi phụ nữ, lại lề mề chậm chạp như vậy.”
“Tôi có sao?” Tần Nhân Thiên nhíu mày.
“Anh và Hạ Dĩ Nhiên quen biết nhiều năm rồi phải không? Sao tôi có cảm giác như còn đang ở điểm khởi đầu chứ?” Trong giọng nói Lục Lãnh Phong lộ ra một chút mỉa mai.
Tần Nhân Thiên trừng mắt với anh một cái: “Chúng tôi thì sao, cô ấy chỉ là có chút khó xử, quá để ý tuổi tác của tôi mà không để ý tới sự trưởng thành của tôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.