Chương trước
Chương sau

Chương 825
Anh cầm chiếc nhẫn lên đeo vào ngón áp út của cô, khóe miệng hiện lên một đường cong ý cười quyến rũ, “Đã đeo vào thì không được phép cởi ra.”
“Lúc tắm thì em cởi ra được chứ.” Cô cười tinh quái.
Anh duỗi bàn tay to ra, đặt ở trên đầu cô, xoa xoa, “Cái đó thì được.”
“Em là người đeo nó nên em muốn đeo nó lúc nào cũng được không phải sao?” Cô nhăn mũi tỏ vẻ không biết xấu hổ.
Anh đột nhiên nghiêng người, môi mỏng cắn nhẹ vào cái miệng nhỏ nhắn của cô. “Anh còn thiếu cách đối phó với em sao?”
Đây là một lời đe dọa. Cô ấy rụt cổ lại, kéo chăn bông lên và che kín đầu.
Để đối phó với Ma Vương Tu La, bạn không thể trực tiếp đối đầu, bạn phải khôn ngoan hơn đừng cố lấy trứng chọi với đá, phải sử dụng sự mềm mại để khắc chế sức mạnh ấy.
Ngoài cửa, túi sữa nhỏ ghé tai vào cửa, nghe động tĩnh bên trong, cảm giác hai người giao hòa, cậu bé che cái miệng nhỏ nhắn lại, thầm cười.
Buổi trưa Lục Lãnh Phong sai bảo mẫu hầm canh gà, nếu bị cảm thì uống thêm canh gà để tăng sức đề kháng.
Sau khi ở trên giường gần như cả ngày, Hy Nguyệt vô cùng buồn chán, vì vậy cô lặng lẽ bước xuống dưới lầu khi anh dắt theo Túi sữa nhỏ ra ngoài chơi bóng chày.
Khi họ quay lại, cô ấy đang dựa vào ghế sô pha ăn kem.
Lục Lãnh Phong cau mày với hai hàng lông mày khá dày.
Một người phụ nữ ngu ngốc không thể tự chăm sóc bản thân mình, đang bị cảm lạnh, sốt như vậy cô còn dám ăn kem!
Anh sải bước tới giật lấy cây kem trên tay cô “Em không suy nghĩ cho sức khỏe của mình à? Đang bị cảm mà lại ăn kem?”
Hy Nguyệt bối rối khi bị mắng, Túi sữa nhỏ cũng không đoán ra được, “Anh đang nói cái gì vậy? Em đâu có bị sốt đâu? Cũng đâu có bị cảm?”
Túi sữa nhỏ sợ bị nắm thóp, nhanh nhảu nói: “Mẹ là thế này rồi. Chưa bao giờ biết tự chăm sóc bản thân cả. Ngày xưa lúc ở nước An Kỳ là do bố chăm sóc mẹ, bây giờ có chú Ma Vương.
Hy Nguyệt không khỏi ngớ người đi, cái này gọi là gì đây?
“Mẹ không biết chăm sóc cho bản thân mình. Nếu mẹ mà ngu ngốc như vậy, làm thế nào mà con có thể phát triển khỏe mạnh và vui vẻ như thế.”
Túi sữa nhỏ biết rằng đã đến lúc phải thay đổi chủ đề, và nếu thằng bé tiếp tục nói điều này, mẹ chắc chắn sẽ để mặc nó.
“Mẹ, chúng ta về nhà đi? Con rất muốn được sống ở biệt thự ven hồ. Con có thể chơi bóng chày với chú Ma Vương trong vườn, và con cũng có thể đi câu cá và chèo thuyền trên hồ. Thật là vui.”
Hy Nguyệt nhìn con trai mong đợi, bất lực thở dài, “Nếu con muốn về nhiều như vậy, vậy thì trở về đi.”
Túi sữa nhỏ hé miệng cười để lộ một hàng răng trắng đều tăm tắp. Đôi mi dài dày của cậu bé khẽ rung lên, tạo nên một ánh sáng lung linh ma mị cho Lục Lãnh Phong.
Lục Lãnh Phong cười ngây ngô, đứa nhỏ này thật đáng yêu và thông minh nên anh thích nó thật lòng.
Ngoài tình yêu thương ra, còn có chút buồn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.