Chương trước
Chương sau

Chương 779
Những đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp của cô trở nên sắc sảo, đôi mắt của cô nhìn chằm chằm vào anh, chứa đựng sự căm ghét, sự oán hận và cảm giác tuyệt vọng đến tận cùng.
Cô biết rõ trong thế giới của những con người giàu có này, rất nhiều người cũng phải chịu đựng như vậy, họ nín nhịn coi như không nhìn thấy, mặc cho những người đàn ông đó vui vẻ ở bên ngoài, âm thầm đợi đến ngày họ sẽ hồi tâm chuyển ý mà quay về.
Nhưng cô không thể làm được, cô thà ở một mình cả đời còn hơn phải chung sống với một người đàn ông mà không thuộc về một mình cô.
Lục Lãnh Phong cảm thấy đau khổ vô cùng, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch như tờ giấy, không có một tia máu, như thể anh mới là người bị thương và người bị đau.
“Hy Nguyệt, buông ra, tôi muốn cô buông ra, cô có nghe thấy không!” Anh trầm giọng lạnh lùng nói, từng tia máu hằn lên trên trán anh.
Hy Nguyệt bật cười, hạ vai xuống, nước mắt rơi kèm theo tiếng cười, có lẽ nỗi đau ấy không phải xuất phát từ vết thương trên tay cô, nó không phải là chỗ khiến cô đau đớn nhất, mà là tận sâu trong trái tim của cô.
“Lục Lãnh Phong, anh không thể đứng núi này trông núi nọ như thế mãi được. Cũng đừng hi vọng tôi sẽ vì hạnh phúc mà nín nhịn anh thêm. Hoặc là anh ly hôn với tôi hoặc là ngay lập tức cắt đứt liên lạc với Kiều An, nếu không thì tôi…nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh đâu. ”
Giọng nói của cô càng lúc càng lớn, càng nói càng chua xót, chứa đựng sự tức giận, mỗi lời nói đều như pháo nổ bên tai Lục Lãnh Phong, khiến anh choáng váng đầu óc, thần kinh đều mệt mỏi, rời rã.
Anh bất lực, vật lộn trong sự đau đớn của những mâu thuẫn, sự phiền muộn và đau khổ không thể tả xiết bao trùm lên anh.
Mối quan hệ giữa anh và Kiều An rất phức tạp, không thể giải thích rõ ràng chỉ bằng một vài lời nói, không có cách nào có thể giải thích để cô hiểu được.
“Nữ nhân ngốc, chỉ có em thôi, không ai khác ngoài em cả, rồi có một ngày em sẽ hiểu.”
Cô không chịu buông ra, anh càng dứt khoát tách từng ngón tay của cô, cô lại càng nắm chặt hơn, như thể đó là tay anh chứ không phải của chính mình.
Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đánh ngất cô.
Trước mắt cô chìm vào bóng tối.
Anh ôm cô và đặt cô lên trên ghế sô pha.
Cô vẫn đang nắm chặt mảnh thuỷ tinh trong lòng bàn tay của mình, dù đã ngất đi, nhưng cô vẫn bướng bỉnh nhất định không chịu buông, có lẽ đó chính là sự nổi loạn từ sâu trong con người cô, đã bốn năm trôi qua nhưng dường như nó không thay đổi chút nào, một sự bất cần mà chỉ cô mới có.
Cô bị rách ngón tay, lòng bàn tay toàn là máu, mảnh vỡ thủy tinh đâm sâu đến mức đã ghim sâu vào da thịt của cô.
Anh vừa sợ hãi vừa đau lòng, không dám tự tiện rút ra cho cô, vì sợ sẽ làm tổn thương đến kinh mạch, vì vậy đã ngay lập tức gọi cho bác sĩ riêng.
Khi Hy Nguyệt tỉnh dậy, vết thương đã được băng bó cẩn thận rồi.
Lục Lãnh Phong ngồi bên cạnh cô, không hề ngủ, mà đang nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt thâm thúy u ám, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Tại sao anh không rời đi?” Cô ngồi dậy, không muốn phải ở cùng anh phút giây nào, cố gắng tránh né anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.