Chương trước
Chương sau

Chương 456
Kết cục tệ nhất chính là có con riêng, thành công lên chức.
Hy Mộng Lan đã làm được một nửa rồi, còn về một nửa còn lại, cô nguyện ý chắp tay nhượng bộ, thoát khỏi trò khôi hài này, thành toàn cho bọn họ.”
Khóe miệng anh căng chặt lại, giống như đang nghiến răng, sau một lúc lâu, anh mới từ kẽ răng gằn từng chữ: “Cút xuống.”
Cô ngoan ngoãn bò dậy, trải xong chăn đệm ở dưới sàn cho mình liền nằm ngủ trên đó, một tiếng cũng không phát ra.
Lục Lãnh Phong cảm giác vô cùng tức giận, điều đáng giận nhất chính là cơn giận dữ này lại như đánh vào tường bông, làm cho anh không thể phát tiết ra được, nội thương trầm trọng.
Cô gái ngu ngốc này thật đáng ghét, đáng ghét đến nỗi làm cho anh nghiến răng nghiến lợi.
Trong phòng trở nên vắng lặng như tờ, thậm chí còn có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề trong không khí.
Hy Nguyệt có thể mơ hồ cảm nhận được người nào đó đang tức giận, nhưng cô không biết anh đang tức giận cái gì, cô cũng chỉ nói sự thật mà thôi.
Kéo chăn lên chùm qua đầu, cô cuộn tròn người lại.
Cô cảm thấy có chút lạnh, trong ngôi nhà này, với người đàn ông bên cạnh này, rất ít khi cảm nhận được chút ấm áp nào, vĩnh viễn đều là lạnh căm căm, ngay cả ánh nắng có chiếu lên người cô, cũng vẫn cảm thấy lạnh.
Buổi sáng, khi cô tỉnh dậy, Lục Lãnh Phong đã không còn ở trong phòng, anh luôn dậy rất sớm.
Cô chỉnh lý bản thân xong, liền xuống tầng, hôm nay, cô phải quay lại công ty làm việc.
Đi đến phòng ăn, cô nhìn thấy Lục Lãnh Phong, anh đang ăn sáng, Hy Mộng Lan ngồi bên cạnh anh, cười cười nói nói, không biết đang nói về cái gì.
Múc ra một phần cháo tổ yến, lại gắp thêm hai cái bánh bao súp, cô đi đến ngồi ở chỗ đối diện.
Bố cục này giống như Hy Mộng Lan mới là vợ chính thức vậy.
Hy Mộng Lan rất vừa lòng cách ngồi như vậy, Hy Nguyệt đáng lẽ phải ở chỗ nào đó cách thật xa bọn họ, tốt nhất là cút ra khỏi nhà họ Lục, biến mất khỏi tầm mắt của cô ta.
“Lãnh Phong, bánh bột lọc hôm nay làm rất ngon, anh nếm thử đi.” Cô ta gắp một cái bánh bột lọc, đưa đến bên miệng của Lục Lãnh Phong.
Lục Lãnh Phong cắn một miếng: “Cũng được, cô tự ăn đi.”
“Dạ.” Cô ta mỉm cười xinh đẹp, đem một nửa miếng anh vừa ăn thừa cho vào miệng mình.
Hai người thoạt nhìn thật là thân mật khăng khít, tương thân tương ái.
Hy Nguyệt biết nếu như là thức ăn cô gắp, Lục Lãnh Phong nhất định sẽ không ăn, ngại bẩn.
Cô thuần thục ăn sạch bát cháo, biến đau thương thành thức ăn.
Khóe miệng Hy Mộng Lan gợi lên một nụ cười lạnh khó phát hiện: “Lãnh Phong, tối qua em gọi điện thoại cho anh, là Hy Nguyệt nhận điện thoại, cô ấy nói anh ngủ rồi, anh ngủ sớm thật đó.”
“Đối diện với một phong cảnh nhàm chán, đương nhiên buồn ngủ rồi.” Lục Lãnh Phong nhún nhún vai, giọng điệu như một trận gió lạnh, làm cho Hy Nguyệt bị thổi đến lạnh buốt.
Phong cảnh nhàm chán, rõ ràng là chỉ cô rồi.
Hy Mộng Lan cũng nghĩ như vậy, đáy lòng cười trộm.
Xem ra đồ đê tiện kia sử dụng một thân kỹ năng cũng không chiếm được chỗ tốt nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.