Chương trước
Chương sau

Chương 219
Câu trả lời của cô bé hình như không ăn khớp với câu hỏi cho lắm.
Lục Lãnh Phong hơi sững sờ, anh không biết Hy Nguyệt ngày nào cũng nấu canh cho bà nội.
Sau khi tan sở, nếu không có chuyện gì, Hy Nguyệt sẽ ghé qua thăm bà cụ.
Lần trước cô hầm canh mang qua, bà cụ rất thích nên sáng nào cô cũng dậy nấu canh rồi nhờ người làm giao cho bà cụ.
Lúc đầu, cô hầm hai chung, một chung mang cho bà cụ, một chung mang cho bà Lục, nhưng bà Lục chê nên không uống, sau này cô cũng chỉ hầm có một chung thôi.
Trong mắt bà Lục xem cô như kẻ nịnh bợ, lấy lòng bà nội. Người phụ nữ giai cấp thấp hèn người nào cũng đều tâm cơ, giống như Tư Mã Ngọc Như vậy.
Bàn tay của Lục Lãnh Phong xoa xoa đầu Hy Nguyệt, động tác rất nhẹ nhàng, không thô bạo như bình thường, có cảm giác như đang vỗ về cô.
Có lẽ vì câu nói của em gái khiến trái tim anh dao động một chút.
“Chị ấy dỗ nội vui, không hẳn là thú vị?” Anh nhìn em gái trêu đùa.
“Chị ấy có thể hầm canh, chứng tỏ chị ấy không đạo đức giả, không sợ bẩn tay, sẽ cùng em chơi đất nặn. Nhìn xem da của chị ấy kìa, hơi ngăm một chút, chứng tỏ thường hoạt động ở bên ngoài, không sợ phơi nắng, có thể chơi đá bóng với em.”
Lục Sênh Hạ nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, đôi mắt to chớp chớp, giống như cánh bướm bay trong đóa hoa xuân.
“Suy luận logic của em cũng khá chặt chẽ đấy!” Đường cong trên khóe miệng Lục Lãnh Phong càng sâu hơn.
“Tất nhiên rồi, em không thông minh sao có thể làm em gái của anh hai chứ?” Cô bé khoanh tay trước ngực, đôi lông mày nhỏ nhắn giương lên tự hào nói.
“Được rồi, em đừng ở đây phá nữa, chị dâu mới của em cái gì cũng không hiểu, cần phải học thêm nhiều thứ, không có thời gian chơi cùng em đâu.” Giọng Lục Kiều Sam vang lên ngoài cửa.
Ánh mắt cô ta toát lên vẻ xảo quyệt, hôm nay là lần đầu bố cô ta gặp con dâu, cô ta phải cho ông xem thử cô con dâu này thô tục như thế nào.
Tần Nhân Thiên đứng bên cạnh Lục Kiều Sam, bọn họ vừa mới đi dạo trong vườn.
Mặc dù biết anh ta không phải là Thời Thạch, nhưng nhìn thấy khuôn mặt này luôn khiến trong lòng Hy Nguyệt dâng trào, khó có thể bình tĩnh.
“Chị dâu mới đâu phải trẻ con chứ, có cái gì mà phải học!” Lục Sênh Hạ bĩu môi.
Lục Kiều Sam không muốn đối chất với một đứa con nít, khoác tay Tần Nhân Thiên đi đến ghế sô pha ngồi xuống: “Hôm nay bố và má nhỏ vừa mới về, bảo Hy Nguyệt đàn cho chúng ta một khúc đổi gió, thấy thế nào?”
Cô ta chắc chắn Hy Nguyệt không biết chơi piano, bố mẹ cô là một công nhân bình thường, làm gì có tiền cung cấp cho cô đi học đàn
Hy Nguyệt quả thật không biết chơi, cô xấu hổ vẫy vẫy tay: “Em không biết chơi đàn.”
“Trong giới chúng ta, đàn piano là nhạc cụ nhập môn, ai cũng phải biết. Mỗi tuần, chúng ta còn một bữa liên hoan piano, em mau học đàn đi nếu không sau này ra ngoài lại bị người ta cho là quê mùa thấp hèn mà đuổi đi giống như lần trước.”
Lục Kiều Sam khẽ thở dài, lại đổi giọng, tự quyết định: “Nhưng bây giờ học cũng muộn rồi, piano phải học từ nhỏ, lớn rồi rất khó học.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.