Chương trước
Chương sau
Đôi mắt Đỗ Di Nhiên chậm rãi trở nên sắc bén.

“Cô ta thực sự thay đổi rất nhiều so với trước đây”

Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Lục Sênh Hạ dẫn theo

Hứa Kiến Quân và Kiến Dao tới vườn hoa tản bộ. Lúc đi tới

vườn hoa, nhìn thấy ở sâu trong rừng có hai bóng người lắc lư.

Ba người tò mò đi tới.

Bóng người kia cao lớn, Lục Sênh Hạ liếc mắt một cái là nhận ra

Đỗ Chấn Diệp, trong lòng cậu ta có một người phụ nữ, là Ngọc

Thủy nữ giúp việc trong nhà.

Đầu Lục Sênh Hạ nổ tung: “Anh Chấn Diệp, anh đang làm gì

thế?”

Đỗ Chấn Diệp giống như mới tỉnh lại từ trong mơ, quay đầu nhìn

cô ấy một cái, lại nhìn thoáng qua người phụ nữ trong lòng,

cuống quít đẩy cô ta ra.

Trên gương mặt cậu ta là mờ mịt không biết phải làm sao: “Ngọc

Thủy, sao cô lại ở đây?”

Ngọc Thủy thẹn thùng nhìn cậu ta: “Cậu chủ, vừa rồi anh đi qua

đây, lập tức ôm lấy em, em cũng bị anh dọa sợ” Lục Sênh Hạ

cắn môi, nước mắt lập tức chảy ra: “Anh Chấn Diệp, sao anh có

thể như vậy, hu hu..”

Cô ấy khóc chạy đi, cho dù thế nào cũng không ngờ tới ban

ngày ban mặt, anh Chấn Diệp mà cô ấy yêu nhất sẽ thân thiết

với một người giúp việc.

“Cô út” Kiến Dao bước chân ngắn chạy đi, theo sau là hai bà vú

vội vàng đi theo, sợ cô bé ngã sấp xuống.

Cô bé là thịt trong tim cậu chủ, cho dù rách một miếng da, bọn

họ cũng gặp xui xẻo.

Đỗ Chấn Diệp thì thất thần tại chỗ, giống như mất hồn, Hứa Kiến

Quân đi qua kéo góc áo của cậu ta: “Cậu, cậu còn không chạy

theo cô út của cháu, giải thích rõ ràng với cô ấy”

Nếu không thì hôm nay chắc chắn nước tràn khắp nhà họ Đỗ

mất.

Đỗ Chấn Diệp sờ đầu, giống như mới tỉnh lại từ trong mơ, xoay

người chạy ra bên ngoài rừng hoa.

Lúc này Hy Nguyệt và Lục Lãnh Phong đang bước chậm trên

con đường đá, nhìn thấy Lục Sênh Hạ, vội vàng đi tới nghênh

đón.

“Làm sao vậy? Người nào bắt nạt em gái anh vậy hả?” Lục Lãnh

Phong hỏi.

“Anh cả” Lục Sênh Hạ nhào vào trong lòng anh, gào khóc. Kiến

Dao ở phía sau chạy tới, thở hổn hển nói chạy thật nhanh, cháu

đều không đuổi kịp” Hy Nguyệt xoa đầu con gái: “Bảo bối, xảy ra

chuyện gì, vì sao cô út lại khóc?”

Kiến Dao chớp đôi mắt to, ngọt ngào ngây thơ nói: “Chúng con đi

dạo ở vườn hoa, thấy cậu ôm một người giúp việc, cô út khóc

chạy đi”

Hy Nguyệt kinh hãi: “Không phải là mấy đứa nhìn nhầm rồi đấy

chứ?”

Sao em họ có thể mập mờ với một người giúp việc?

Lục Lãnh Phong nhíu mày: “Anh đi hỏi tên nhóc kia rõ ràng”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.