Lục Sênh Hạ hết nói nổi, tên nhóc này đúng là rất tự kỷ! Hứa
Kiến Quân nhìn Tân Như Thông và Cố Nhược Đồng, sờ căm:
“Con của cậu Như Thông và dì Cố nhất định rất đẹp, hoàn toàn
không cần lo lắng em ấy kế thừa khuyết điểm, bởi vì bọn họ
không có khuyết điểm. Nếu cậu Như: Thông tìm dì khó coi thì
không xong đâu, nếu bọn họ sinh ra cô bé khó coi, cháu chắc
chắn không cân”
Tân Như Thông bị sặc, tên nhóc này đang rơi vào trong vòng
luẩn quẩn, ba câu không rời “con gái” của anh ta. “Ánh mắt cậu
kém như vậy sao?”
“Cháu rất tin tưởng vào cậu” Hứa Kiến Quân lè lưỡi. Cậu bé chỉ
từng gặp một người có mắt không tốt lắm, chính là ông nội nhà
họ Lục, gen này trăm ngàn lần phải phanh lại, đừng di truyền
xuống dưới.
Lúc này ở trong rạp hát lớn thuộc thành phố Long Minh, Lục
Vinh Hàn che mũi, hắt hơi một cái.
Cảm thấy thời tiết dân lạnh hơn, ông ấy cởi áo ra mặc cho Y
Hạo Phong.
Y Hạo Phong xua tay, trả áo lại cho ông ấy.
“Tôi không lạnh, ông đều đã hắt xì rồi, vẫn nên tự mình mặc đi”
Lục Vinh Hàn nhún vai, muốn nói gì đó nhưng buổi nhạc hội đã
bắt đầu, nên câm miệng lại.
'Y Hạo Phong nghe vô cùng chăm chú, lúc trước ở Mỹ Khâu, bà
ấy gần như mỗi tuần đều đi nghe buổi nhạc hội. Thực ra lần này
Lục Vinh Hàn đặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-bao-boi-cua-luc-tong/3351674/chuong-2230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.