Chương 10: Phó Thắng Nam làm ngơ
Phó Thắng Nam ở một bên xem náo
nhiệt bước đến, ánh mắt u ám, giọng trong
trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Lâm Hạnh
Nguyên nói: “Sao em vẫn chưa nghỉ ngơi?”
Với Lâm Hạnh Nguyên, Phó Thắng
Nam như xuất hiện đột ngột, cô ta dễ
thương đáng yêu, vừa thấy anh đã nắm
góc áo của anh, kéo anh ngồi xuống mép
giường, ôm anh nói: “Ban ngày ngủ nhiều,
ngủ không được, sao anh lại tới đây?”
“Tới thăm em một chút!” Vừa nói
chuyện, đôi mắt đen của Phó Thắng Nam
nhìn về phía tôi, ánh mắt rơi vào mu bàn
tay tôi, hơi nhíu mày: “Đi xử lý đi!”
Thờ ở lạnh lùng, không nghe ra
thương tiếc và quan tâm.
Lâm Hạnh Nguyên ôm anh, trên
gương mặt nhỏ nhắn mang theo có lỗi vào
áy náy nói: “Là do em quá bất cẩn, khiến
chị Thẩm bị bỏng.”
Phó Thắng Nam vuốt mái tóc dài của
cô ta, vẻ mặt thản nhiên, dường như không
có ý trách cứ.
Tôi giống bị đầy tới bờ vực, ngực đau
đến có chút không thờ nồi, từng bước từng
bước rời khỏi phòng bệnh.
Thật ra từ đầu tôi đã biết, vụ cược này
với Lâm Hạnh Nguyên, tôi sẽ thua, nhưng
tôi vẫn còn ôm một xíu hỉ vọng, cho dù chỉ
là một câu “Đau không?” của Phó Thắng
Nam cũng đủ đề tôi gắng gượng tiếp tục đi
tới đích.
Nhưng, cuối cùng ngay cả một ánh
mắt thương hại tôi cũng không nhận được,
thậm chí là đồng tình cũng không.
Trên hành lang, tôi bị một lồng ngực
rắn chắc chặn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-yeu-anh-muon-tai-hon/3071645/chuong-10.html