Sau khi tôi đứng dậy, nhìn tấm lưng rộng của anh, trong lòng đau nhói, tôi vốn tường rằng bốn năm qua, tôi đã giải tỏa được, đã ổn hơn rồi.
Nhưng không ngờ, hóa ra chỉ là che giấu đi niềm đau mà thôi.
Phát hiện ra sau lưng có người, anh quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú với tâm trạng sầu khổ và đau thương.
Chỉ trong chốc lát, anh đã lấy lại vẻ ôn hòa thường ngày, nhìn tôi, anh mỉm cười: “Em tỉnh rồi sao, có đói không?”
Tôi lắc đầu, chậm rãi đi đến trước mặt anh, tôi dựa vào trong lòng anh, kiếm tìm cảm giác an toàn: “Phó Thắng Nam, em không sao.”
Không sao thật mà, tôi chỉ thỉnh thoảng không có cách nào kiểm chế được cảm xúc của bản thân mà thôi.
Anh ôm lấy tôi, vỗ nhẹ lên lưng tôi, giống như dỗ dành một đứa trẻ: “Ừm, anh biết rồi, nghỉ ngơi thật tốt thì sẽ không sao nữa, tất cả sẽ ồn thôi.
Phó Thắng Nam cãi nhau với Phó Bảo Hân, là điều tôi không hề ngờ tới.
Đã mấy ngày Phó Thắng Nam không tới công ty, công việc đều giao hết cho Kiều Cảnh Thần.
Lúc Phó Bảo Hân tìm đến, tôi không có mặt ở phòng khách.
Ban đâu hai cô cháu chỉ đang nói chuyện, thế nhưng không biết vì sao bỗng nhiên lại cãi nhau.
Tôi vốn không muốn tham dự, thế nhưng nghe thấy tiếng động, bèn đi ra khỏi phòng ngủ để xem xét.
Phó Bảo Hân: “Cô ta sẽ hùy hoại cháu, con gái nhà giàu có quyền thế ð thủ đô này, đứa nào đứa nấy cũng đều giỏi giang hơn người, vì sao cháu cứ phải là cô ta mới được? Cháu và Cố Diệc Hàn đã tranh đấu gay gắt nhiều năm như vậy, vốn có thể cùng nhau phát triền, trờ thành đồng minh, đạt được đỉnh cao, vì sao cứ phải đấu đá lẫn nhau vì một người phụ nữ chứ?”
“Cháu yêu cô ấy!” Câu này là Phó Thắng Nam nói, anh đứng thẳng người lên, do anh quay lưng về phía tôi, vì vậy tôi không nhìn rõ được tâm trạng vả vẻ mặt của anh lúc đó.
Thế nhưng chỉ vọn vẹn ba chữ, đã đủ khiến tôi đờ đẫn một hồi lâu, bảy năm trời, tôi chưa từng nghe thấy Phó Thắng Nam nói câu anh yêu em.
Đây là lần đầu tiên.
Bạn đang đọc tại truyen.one
Giọng Phó Thắng Nam trầm thấp, mang theo sự kiên quyết, nói với Phó Bảo Hân: “Trong mối quan hệ này, không phải là cô ấy không thể sống thiếu cháu, mà là cháu không thể rời xa cô ấy, dù cho cô ấy có trờ thành một kẻ điên không biết gì hết, cháu vẫn sẽ ở bên cô ấy, chỉ cần cô ấy ở bên cháu, dù có như thế nào cháu cũng chăm sóc cô ấy”
Phó Bảo Hân lắc đầu, không dám tin những điều mình vừa nghe thấy.
Phó Thắng Nam có vẻ lạnh nhạt, thấp giọng, nói: “Cô không biết lúc cháu gặp cô ấy ở Đại học Giang Ninh, cô ấy trông vô ùng rạng rỡ, nụ cười lúc cô ấy gả cho cháu ngọt ngào đến mức nào, bảy năm rồi, là do một tay cháu đã khiến cho một thiếu nữ xinh đẹp bị ép trở thành bộ dạng thế này, ai cũng có thể có tư cách không quan tâm đến cô ấy, thế nhưng cháu thì không được.”
“Cháu đúng là hết thuốc chữa rồi!” Phó Bảo Hân có chút tức giận: “Cháu giữ lại một người như vậy ở bên cạnh, cháu đã từng suy nghĩ sau này đứa trẻ phải làm thế nào chưa? Cô ta đã mắc bệnh nặng rồi, cô ta không có cách nào khống chế được cảm xúc, một khi cô ta phát bệnh, con của các cháu, cháu đã từng nghĩ cô ta sẽ làm thế nào chưa? Không cần thận là sẽ một xác hai mạng đó.”
Phó Thắng Nam không thèm quan tâm: “Cháu và cô ấy sẽ không có con nữa, hộ khầu của Tuệ Minh sẽ lấy họ của cháu, danh chính ngôn thuận, con bé chính là con gái của cháu”
“Nhưng nó không phải là con ruột của cháu!”
“Có gì khác nhau chứ?” Phó Thắng Nam mím môi: “Cháu đã không còn khả năng làm bố nữa, có một đứa con như Tuệ Minh là đủ rồi.”
Phó Bảo Hân tức điên lên, nhìn anh một cách khó tin: “Phó Thắng Nam, cháu điên rồi sao? Nhà họ Phó chỉ có một đứa con duy nhất là cháu, ông nội cháu trên trời có linh thiêng, cháu có xứng đáng với ông ấy sao?”
Phó Thắng Nam không nói gì, bời vì lúc đứng dậy anh đã nhìn thấy tôi đang đứng ở cầu thang.
Khuôn mặt u ám ban đầu, dần dần đã lấy lại nét ôn hòa, bốn mắt nhìn nhau, khóe môi anh nhếch lên, đem theo sự dịu dàng,
Sắc mặt của Phó Bảo Hân sầm xuống, trên khuôn mặt tràn đầy sự thù hận, nhìn thấy Phó Thắng Nam kéo tôi, bà ta lên tiếng, giọng nói kìm nén sự tức giận: “Thầm Xuân Hinh, cô nhất định cứ phải bám lấy nó như vậy đề hủy hoại nó sao? Nhà họ Mạc nhà họ Thầm cô đều có thể đi, vì sao cô cứ nhất định phải bám lấy nó? Cô có biết từ những ngày mà cô xuất hiện, Tập đoàn Phó Thiên vốn tốt đẹp đã bị những tin đồn nhảm và những chuyện nhảm nhí của cô hết lần này đến lần khác làm cho thành ra cái gì rồi? Cô có biết vì sao Thắng Lam lại bận như vậy không?”
“Đủ rồi!” Phó Thắng Nam không cho bà ta nói, bị tôi ngăn lại, tôi nhìn Phó Bảo Hân, giọng thản nhiên, nói: “Cô nói đi.”
Bà ta nhếch môi cười, tỏ vẻ khinh
thường: “Tập đoàn Cố Nghĩa đã lấy mấy hợp đồng đã ký với Tập đoàn Phó Thiên đi rồi, chỉ trong có một tháng, thị trường cồ phiếu của Tập đoàn Phó Thiên đã rớt giá thảm hại, nó vì cô, cái gì cũng chịu đựng, vì sao cô lại ích kỷ như vậy? Hết lần này đến lần khác bám lấy nớ? Tuệ Minh là con của nhà họ Trịnh, cô không thể sinh cho con cho nó thì thôi, vì sao còn khiến nó vô duyên vô cớ trờ thành trò cười trong mắt người khác, vì để tranh giành Tuệ Minh với nhà họ Trịnh, thứ nó phải đánh đổi là tình nghĩa anh em, danh tiếng ở trong thủ đô mấy năm nay, Thẩm Xuân Hinh, cô thật sự muốn hủy hoại nó sao?”
Tôi lắc đầu, cố gắng kiểm chế cảm xúc của bản thân, tôi không muốn hủy hoại anh.
Tôi nắm chặt lấy tay của Phó Thắng Nam, cả người hơi run rầy, Phó Thắng Nam
nhìn bà ta, giọng nói trở nên dữ tợn: “Đi ra ngoài!”
Phó Bảo Hân đột nhiên bị anh tức giận quát lớn thì ngây người ra, theo phản xạ lùi lại về sau mấy bước, sau đó cầm lấy túi rồi rời đi.
Cơ thể tôi có chút run rầy, rõ ràng trời đang cuối thu, thế nhưng tôi lại đồ mồ hôi liên tục, Phó Thắng Nam ôm chặt lấy tôi, giọng nói trầm thấp bao dung: “Xuân Hinh, đừng nghe lời bà ấy nói, Tập đoàn Phó Thiên sẽ không vì em mà xảy ra bất cứ chuyện gì cả, anh cũng sẽ không, em là vợ của anh, danh chính ngôn thuận, ai cũng không thể nhúng tay vào, chỉ cần em ở bên cạnh anh, tất cả mọi thứ của anh có đều không thể bị phá hủy, em hãy tin anh, có được không?”
Tôi gật đầu, thế nhưng cơ thể càng run rầy hơn.
Sao lại thành ra như vậy?
Rất lâu sau đó, tôi mới thả lòng người trở lại, cơ thể vẫn ở trong vòng tay anh, cả người cuộn tròn lại giống con tôm, muốn được anh ôm thật chặt lấy mình.
Như vậy mới đủ cảm giác an toàn, tôi nép vào lồng ngực anh, giọng nói có chút khàn khàn: “Phó Thắng Nam, có thể một ngày nào đó em thật sự chẳng nhớ gì nữa, anh bảo vệ một kẻ điên, thật sự là không đáng”
Tôi còn sợ hơn ai hết, có một ngày nếu tôi không nhớ được ai nữa, mất đi khả năng tự chăm sóc bản thân, nếu như thực sự đến mức đó, chỉ bằng tôi chết trước đi cho xong, ít nhất trong ký ức của anh ấy, không có bộ dạng trở thành kẻ điên của tôi.
Phó Thắng Nam nắm chặt lấy tay của , giọng nói ôn hòa và kiên định như mọi
khi: “Không đâu, Xuân Hinh, anh sẽ ở cùng em, anh sẽ không để cho Tuệ Minh rời xa em, cho dù thế nào, chúng ta cũng đều sẽ ồn thôi.”
Bạn đang đọc tại truyen.one
Những lời này giống như anh đang an ủi mình, cũng là an ủi tôi, tôi luôn nghĩ, hình như tôi đã trờ thành gánh nặng của anh thật rồi.
Ngẩng đầu lên nhìn anh, chạm phải đôi mắt sâu không thấy đáy của anh, tim tôi đau nhói: “Sai rồi, ngay từ bước đầu đã sai rồi, đáng lẽ em không nên gả cho anh, cái chết của con và Vũ Linh, cho dù là em có cố gắng chôn chặt đến thế nào, thế nhưng cuối cùng cũng không có cách nào, anh có thể bỏ Mạc Hạnh Nguyên, thế nhưng em lại không thề bỏ Cố Diệc Hàn, thứ anh nợ Mạc Hạnh Nguyên là lời hứa, còn thứ em nợ Cố Diệc Hàn là mạng sống, trừ khi em chết, nếu không thì anh ta sẽ không buông tay, cả đời này của em đều không có cách nào để trả hết, Phó Thắng Nam, chúng ta… Chia tay đi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]