Một cô gái xinh đẹp đến thể sao lại biến thành như vậy? Tôi thực sự không dám tin.
“Cố Diệc Hàn, anh bị thương nặng lắm không? Sao lại không nghe điện thoại? Cũng không nói cho mẹ con em biết” Helen nói, sau đó đem vali sắp xếp một bên, đặt đứa bé trong lòng xuống đùi, vì ôm lâu nên tay cô có chút tê cứng, cô vươn tay làm động tác như đang bị đau bả vai.
Hết tay này đến tay khác, cảm giác như cô ấy rất mỏi.
Cố Diệc Hàn nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tôi: “Em nói cô ấy tới?” Tôi gật đầu, nói: “Sắp trung thu, chẳng lẽ anh không muốn cùng hai mẹ con họ đoàn viên?” Anh ấy không nói, chỉ đạm bạc nhìn thoáng qua đứa bé trong lòng Helen: “Được rồi, lát nữa mẹ con hai người đến khách sạn bên cạnh nghỉ ngơi, ở bệnh viện không ổn, sẽ không được nghỉ ngơi tốt” Helen cố chấp lắc đầu: “Không sao, Đậu Đậu rất ngoan, ở bệnh viện cũng không sao, chỉ cân ở bên cạnh anh, nó sẽ ngoan hơn ngày thường rất nhiều” Cố Diệc Hàn nhíu mày, nhưng cũng không nói gì thêm.
Tôi mím môi, trong lòng tràn đầy chua xót, tôi đã từng nhìn thấy một cô gái xinh đẹp chói lóa, chỉ cần một cái liếc mắt cũng làm cho người ta nhớ mãi không quên, nhiều năm không gặp cô ấy đã trở nên hèn mọn bình thường.
Tôi nên cảm thán là do tháng năm vô tình hay Diệc Hàn vô tình.
Đứa bé trong lòng Helen có thể vì bên ngoài quá ồn cho nên tỉnh giấc, nhìn thấy mọi thứ xa lạ, không thích ứng kịp nên oa oa khóc lớn. Cố Diệc Hàn có chút không kiên nhẫn với mẹ con hai người., Helen sợ anh ấy tức giận, vừa xin lỗi, vừa ôm con ra ngoài.
Tôi nhìn Cố Diệc Hàn như vậy đột nhiệt không biết nên nói gì, tôi đã nhìn thấy anh ấy lạnh nhạt tàn nhẫn, nhưng đó là đối với người xa lạ.
Tôi cũng không ngờ anh ấy lại đối xử lạnh nhạt với người thân của mình, tôi từng nghĩ từ trong bản chất của anh là một người mềm lòng, khi thấy cảnh tượng này, tôi có chút không xác định được, anh ấy là dạng người nào.
Helen sai sao? Cô ấy có thể làm sai điều gì? Ban đầu cô ấy là một tiểu công chúa vô ưu vô lo, bởi vì Cố Diệc Hàn mà trao tâm rồi gả cho anh, vì anh mà sinh con, cuối cùng là đổi lấy sự lạnh nhạt này.
Anh ta hỏi tôi: “Làm sao vậy? Nghĩ gì à?” “Không!” Tôi nói nhưng trong lòng ẩn ẩn có chút gì đó khó chịu: “Tôi xem Helen thế nào” Sau đó trực tiếp ra ngoài.
Hành lang bệnh viện rất nhiều người, bởi vì có nhiêu bệnh nhân nên ở khu nghỉ ngơi đã có nhiêu người, Helen ôm con nhỏ lại, đứa bé khóc không ngừng, cô không có cách nào khác đành dựa vào vách tường lạnh ngắt ngồi trên mặt đất, mặc kệ mọi người cho đứa bé bú.
Một mỹ nhân diễm lệ, bây giờ thành người mẹ bị người khác ghét bỏ.
Tôi đi đến chỗ cô ãy, lấy áo khoác cởi ra che cho hai mẹ con, cô ngẩng đầu ánh mắt phức tạp nhìn tôi, miệng hơi mở nhưng vì lúng túng nên không biết nói gì, môi cô nổi lên da chết khô sần, nhìn rất tiêu tụy.
“Cảm ơn!” Cuối cùng, chỉ nói đơn giản hai chữ.
Tôi lắc đầu, cố gắng để mọi thứ đều có thể ổn hơn: “Không có gì cả, chuyện như vậy tôi và Tuệ Minh cũng đã trải qua, khi con bé khóc trừ khi là cho bú, tôi làm gì cũng không được, lần đầu tiên làm mẹ tôi cũng như thế” Cô ngẩn người, có vẻ như cô không nghĩ tới tôi sẽ nói gì đó.
Trong lúc này, cô cúi đầy nhấp môi như muốn kiềm chế cảm xúc, sau đó chua xót cười: “Trước kia tôi chỉ cho rằng chỉ cần sinh ra đứa bé này, mọi thứ sẽ tốt lên, nhưng khi sinh xong, tôi cảm thấy vừa không có gì cả, vừa có cảm giác có tất cả” Một người mẹ vì con mà từ bỏ mọi thứ, cũng Vì con mà có được mọi thứ.
Tôi cười với cô ấy và nói: “Cô sẽ có được nhiều thứ hơn nữa!” Cô ngẩn người không hiểu rõ ý của tôi, nhìn tôi có chút khó hiểu.
Tôi cũng không biết giải thích thế nào, thấy cô đang dỗ con, tôi đem áo khoác để lại, nói với cô ấy: “Cô đi gấp như vậy chắc là không có chuẩn bị gì nhiều, tôi về lại nhà lấy ít đồ ấm cho cô, mấy ngày nay nhiệt độ ngày càng thấp” Cô ừ một tiếng rồi nhìn tôi, sau đó khó khăn nói:Đọc full tại truyen.one nhé, “Cô đối với anh ấy, là…” “Bạn!” Tôi trả lời quyết đoán, nhìn cô rồi nói: “Tôi đã có gia đình rồi, cô không cần xem tôi là tình địch như vậy, tôi hi vọng hai người có thể hạnh phúc, tôi thật lòng hy vọng.” Cô ấy nhìn tôi, cắn môi nói: “Thẩm Xuân Hinh, cảm ơn côi” Tôi lắc đầu cười nhạt: “Cô không cần cảm ơn tôi, đều là do tôi nợ anh ấy” Ra khỏi bệnh viện, lên xe lòng tôi như nghẹn lại, đàn ông với tình yêu có bao nhiêu chấp niệm?Gó thể vì tình yêu mà đối xử vô tâm với vợ con.
Sau khi chuẩn bị một chút quần áo, đồ dùng hàng ngày, tôi đến nhà hàng mua chút đồ ăn dinh dưỡng.
Đến cửa phòng bệnh.
Tôi nghe thấy một âm thanh như cào xé, tiếng đứa bé, tiếng phụ nữ, còn có âm thanh chỉ trích một cách giận dữ của Cố Diệc Hàn.
Phòng bệnh của Cố Diệc Hàn là phòng bệnh cao cấp nên chỉ có một mình anh ta, có vẻ chị Lưu không có ở bên trong.
“Được, em không làm phiền anh, cũng không dây dưa gì với anh, em không cần gì hết, em đi!” Helen đau lòng nói, sau đó mở cửa, nhìn thấy tôi, cô ấy kinh ngạc rồi lau nước mắt, tức giận nhìn tôi: “Nhìn tôi như vậy cô vừa lòng chưa?” Nhìn cô ấy khóc lóc thê thảm rời đi, tôi nhìn về phía phòng bệnh, đứa bé trong nôi đang khóc, tức tưởi khóc lên, khuôn mặt Cố Diệc Hàn trầm xuống mang đầy tức giận.
Tôi mím môi mang đồ đi vào, đem những đồ đã chuẩn bị sắp xếp ra.
Ôm đứa bé trong nôi vào lòng, giống như năm đó ôm Tuệ Minh dỗ dành, nhưng mà tôi không không phải mẹ của bé, chỉ cần mẹ ôm một cái thì sẽ hết khóc rồi.
Dỗ dành một lúc, đứa bé không khóc nữa, đôi mắt ngập nước nhìn tôi, ngây thơ đáng yêu.
Chị Lưu đi vào, lúc cãi nhau vừa rồi chị ấy đi ra ngoài, dù sao cũng là chuyện nhà người ta, nên chị cũng tránh mặt đi.
Giờ đi vào nhìn tôi, tôi đem đứa bé giao cho chị, mở miệng nói: “Cô Cố có thể ở dưới lầu, chị có thể giúp em đem xuống cho cô ấy được không? Cô ấy chưa ăn gì cả ngày nay rồi, nói với cô ấy phải yêu quý chính bản thân chứ” Chị Lưu ngẩn người, ôm đứa bé, mang đồ ăn đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]