Con người chính là như vậy, rõ ràng có thể nói những lời tốt đẹp, thế nhưng lại luôn nói những lời tổn thương người khác mới được.
Phó Thắng Nam sắc mặt trầm xuống, gật đầu, cười lạnh, “Được, nếu em đã nói như thế, vậy em cứ tiếp tục, anh không quấy rây” Đây rõ ràng là lời nói lúc nổi giận, anh xoay người xuống lầu.
Tôi thở dài, sau khi nén những cảm xúc không thể lý giải của bản thân xuống, lại cảm thấy mình đúng là vô cớ gây rối.
Ngồi ở trước bàn trang điểm bình tĩnh một lát, Mạc Thanh Mây lên lầu, nói, “Mình nói này, hai người là đặc biệt yêu thích việc cãi nhau làm cho nhau tổn thương sao? Không hiểu sao lại cãi nhau rồi.” Tôi nhún vai, nhìn cô ấy nói, “Mình muốn nói không phải, cậu tin không?
Cảm xúc không khống chế tốt.” Cô ấy nói, “Phó Thắng Nam kỳ thật thực sự rất tốt, người như anh ta đi đâu mà tìm cho được, công ty đang gặp vấn đề lớn, bận đến sứt đầu mẻ trán, nhưng khi biết cậu trở về liền vội chạy đến nhận sai, Thầm Xuân Hinh, cậu ð những phương diện khác cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng trong việc đối đãi tình cảm thì dường như chưa bao giờ lý trí, mình cảm thấy nguyên nhân lớn nhất chính là vì cậu biết, bất luận cậu thế nào, Phó Thắng Nam đều sẽ tìm cậu trở về, việc này giống như một vòng tuần hoàn, mà cậu thì lại rất thích thú với kiểu tuần nào này, thậm chí không ngừng tạo ra những vòng tuần hoàn mới, cậu có từng nghĩ tới, nếu có một ngày Phó Thắng Nam mất hết kiên nhẫn, có phải mối quan hệ của hai người sẽ thực sự kết thúc?” Tôi sửng sốt, trong nhất thời trong đầu đột nhiên như là bị cái gì đâm đến thần kinh, âm ầm vang lên.
Cô ấy tiếp tục nói, “Tình cảm của mình và Hàn Trí Trung không oanh oanh liệt liệt như hai người, cũng không có những khúc mắc như hai người, mình cho rằng hôn nhân chính là những việc tất của ai không giặt, ai dỗ con, ai mang những thích, nhưng mà Xuân Hinh, cậu có nghĩ tới cậu đang làm cái gì không?”
Mạc Thanh Mây nói, giống một cái tát, hung hăng đánh vào mặt tôi, mười năm hôn nhân, tôi yêu Phó Thắng Nam là sự thật, trái tim đối với anh ấy cũng là thật, chỉ là mấy năm nay tôi dường như chưa từng thử tìm hiểu anh ấy, từ việc đứa bé xảy ra chuyện, đến việc tôi và cha mẹ ruột của mình vì anh ấy mà nảy sinh khoảng cách, tôi lăn lộn tới lui dường như cũng chỉ có một mục đích, tra tấn anh ấy! Giống như vẫn luôn giương ra cái khẩu hiệu nhân danh tình yêu mà trả thù anh ấy…
Thấy tối không lên tiếng, Mạc Thanh Mây hơi thờ dài, mờ miệng nói, “Thẩm Xuân Hinh, việc nảy sinh tình yêu thực ra rất dễ dàng, chỉ cần hormone bùng nổ liền có thể, nhưng ở bên nhau là chuyện rất khó, Phó Thắng Nam trường thành trong quân đội, anh ta có ưu điểm lớn nhất chính là trách nhiệm và lòng trung thành của quân nhân.
Mạc Hạnh Nguyên là lời hứa của anh ta với anh em mình, cho nên anh ta có trách nhiệm, anh ta trung thành như thế nào cậu hiểu rõ hơn mình, không nên bởi vì nhất thời hành động theo cảm tính xúc phạm tới lẫn nhau, được không?” Tôi gật đầu, ý thức được chính mình tựa hồ quá mức xúc động cùng tùy hứng, tôi dường như chưa từng đặt mình vào hoàn cảnh người khác vì Phó Thắng Nam suy xét qua, cũng chưa bao giờ thực sự hiểu anh ấy.
“Phó thị làm sao vậy?” Tôi vẫn luôn ð thành phố A nên có nhiều chuyện ở thủ đô không được rõ ràng cho lắm, cho nên cũng không biết Phó Thắng Nam mấy ngày này rốt cuộc thế nào? Cô ấy thờ dài nói, “Là án cũ trước đây, mấy năm trước không phải lộ ra thông tin công trường thi công của Phó thị xuất hiện mấy thi thể trẻ con sao!
Việc này mấy năm trước đã xử lý thỏa đáng, nhưng bây giờ không biết làm sao trong khoảng thời gian này ầm lên. Dư luận nói Phó Thắng Nam nương vào thế lực của Thẩm Quang, vi phạm quy định khai thác, trước mắt những công trình địa ốc sắp triển khai của Phó thị toàn bộ đều bị ngừng, việc này hiện tại rất loạn” Tôi nhíu mày, “Chuyện cũ năm xưa, ai nói ra? Giấy tờ triển khai dự án địa ốc không phải đều qua phê chuẩn xét duyệt rồi sao? Tại sao đột nhiên lại liên quan chú Thẩm?”
Cô ấy khẽ lắc đầu, “Việc này không có chứng cứ, nhưng là những mũi nhọn đều chĩa về phía Phó thị, mặt khác công ty ð nước ngoài hiện tại cũng không có cách nào tiếp tục hoạt động” “Công ty nước ngoài không phải là Kiều Cẩn Ngôn xử lý sao?” Vẻ mặt cô ấy kinh ngạc nhìn tôi, nhíu mày nói, “Cậu ð thành phố nhỏ đó lâu nên đầu óc cũng ù lì sao? Một tháng trước ð bên Tây Âu bùng lên một loại bệnh truyền nhiễm, hiện tại rất hỗn loạn, các công ty không đóng cửa cũng phá sản, còn kiếm tiền gì chứ” Những việc này, tôi thực sự không biết, cơ bản không xem tin tức quốc tế.
Bên ngoài có tiếng đập cửa, là Hàn Trí Trung, anh ta mặc âu phục màu xám, tóc tai chải chuốt sạch sẽ gọn gàng, chào hỏi, anh ta nhìn Mạc Thanh Mây nói, “Vợ ơi, buổi chiều anh có tiết dạy, nên về muộn một chút, vé máy bay đi Giang Ninh đã đặt mua, hành lý cũng sắp xếp ổn rồi, một lát em soát lại còn thiếu thì cho thêm vào nhé!” Mạc Thanh Mây cười nói, “Không có việc gì, chồng làm việc thì em rất yên tâm, em tiễn anh!” Hai người nói nói cười cười đi xuống lầu, không có động tĩnh.
Tôi ngồi ở trước gương trang điểm nghĩ lại những lời Mạc Thanh Mây nói.
Lúc xuống lầu.
Phó Thắng Nam đã không ở Mạc gia, thấy tôi nhìn xung quanh, Lâm Uyên bất đắc dĩ cười nói, “Người đi rồi, ở đây đợi con lâu như vậy, khổ cậu ấy còn bận rộn như vậy!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]