Chương trước
Chương sau


Tôi hít một ngụm khí lạnh, mở miệng nói: “Anh ấy không phải chồng tôi!” Người cảnh sát kia nhẹ cau mày, nói: “Đồ trên người anh ta không phải giống hệt của chồng cô à?”

Tôi nhìn chiếc đồng hồ tôi vô cùng quen thuộc ở trên tay thi thể kia, mạnh mẽ nén lại nỗi đau đớn trong lòng mở miệng nói: “Cho dù có, nhưng cũng không phải anh ấy, chồng tôi không thể chết như vậy được” “Cô gái à, chúng tôi hiểu được tâm trạng của cô, nhưng xin cô nghiêm túc phối hợp làm việc với chúng tôi, chúng tôi cần điều tra ra chân tướng một cách nhanh nhất. Nếu như anh ấy không phải là chồng cô, chúng tôi sẽ nhanh chóng dựa theo lời khai của cô để đi tìm chồng cô, còn nếu như là anh ấy, tôi nghĩ cô cũng giống như chúng tôi, cũng hy vọng anh ấy có thể dùng phương thức danh giá nhất khiến anh ấy có thể an tâm”

Lời nói của cảnh sát giống như một con dao cứa vào trái tim tôi, tôi nhìn thi thể ở trên | bức ảnh lắc đầu: “Không phải, anh ấy

không phải chồng tôi, tuy rằng cổ tay anh ấy đeo đồng hồ của chồng tôi, giống chồng tôi đến bảy tám phần, nhưng tôi khẳng định, anh ấy không phải, chồng của tôi lẽ nào tôi không quen thuộc sao?” Mấy người cảnh sát nhìn nhau một cái, trong đó có một cảnh sát nhìn tôi nói: “Vậy cô biết người này là ai không?” Anh ta chi vào thi thể.

Tôi lắc đầu, mở miệng nói: “Đối phương cố ý dùng một người giống chồng tôi đến bảy tám phần để làm rối loạn suy nghĩ của tôi, nhất định là có mục đích khác” Người cảnh sát kia gật đầu, chuyện này có vẻ như có phần phức tạp rồi, cho nên trong chốc lát cũng sẽ không suy nghĩ rõ ràng được nên làm gì, ghi xong khẩu cung tôi liền cùng với Lâm Thân đi ra khỏi cục cảnh sát, trực tiếp đi tìm Hoắc Tôn.

Thấy xe của Lâm Thân không đi về hướng nhà họ Hoắc, tôi không khỏi cứng người, liếc nhìn về phía Lâm Thân, mở miệng nói: “Chú Lâm, chúng ta không đi đến nhà họ Hoắc sao?” Ông ta gật đầu: “Cậu chủ Hoắc không sống ở dinh thự nhà họ Hoắc” Sau đó ông ta lái xe về hướng ven biển ngoại ô thành phố, cuối cùng dừng xe trước một căn biệt thự tráng lệ ven biển. Ông ta xuống xe đứng ở cổng biệt thự ấn chuông cửa, nói tên họ vào chuông cửa xong đối phương mới mở cổng.

Xe lái vào trong biệt thự, tôi có hơi bị căn biệt thự sang trọng này làm cho kinh ngạc. Vào trong khuôn viên biệt thự 1000 mét vuông, trang thiết bị cao cấp được làm theo phong cách Âu Mỹ, mỗi một góc nhỏ đều tràn ra cảm giác tinh tế và thời trang không gì sánh được.

Lâm Thân dừng xe ngay trước cửa tòa nhà lớn của biệt thự, nhìn về phía tôi nói: “Tôi ở phía ngoài đợi cô, cô vào trong đi!” Tôi gật đầu, xuống xe đi vào trong biệt thự.

Cửa biệt thự đã được mở, đứng chờ ở cửa là một người phụ nữ trung niên ăn mặc gọn gàng, nhìn thấy tôi, bà ta cười dịu dàng, mở miệng nói: “Cô Thẩm, cậu chủ bảo cô trực tiếp lên phòng khách tầng hai” Tôi gật đầu, trực tiếp đi qua đại sảnh tầng một, sau đó đi lên tầng hai của biệt thự, tầng hai được thiết kế theo phong cách toàn màu đen, tất cả mọi thứ đều là màu đen, mang theo vài phần hương vị khát máu: Phòng khách rộng lớn không có người, nhưng trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy.

Tôi cau mày, tắm sao? Tìm một vị trí ngồi xuống, tôi yên lặng chờ đợi, không tiếng động nhìn xem tất cả mọi thứ ở căn phòng này, trong tâm lý học có nói, những thứ mà một người thích ít nhiều đều đại diện cho thế giới nội tâm của người đó.

Tất cả mọi thứ trong căn phòng này đều là màu đen, cho nên, đại diện cho nội tâm của người tên Hoắc Tôn này là tăm tối sao? Cửa phòng tắm bị mở ra, Hoắc Tôn mang | theo hơi nước trong phòng tắm bước ra cửa, trên người quấn một chiếc khăn tắm bước ra, không hề có tí mảy may ý nghĩ muốn che đậy nào.

Tôi lạnh nhạt nhìn cậu ta, thưởng thức sự | tốt đẹp của một tên nhóc 29 tuổi như cậu ta mang tới.





Cậu ta híp mắt nhìn tôi, đối với sự không kiêng nể gì của tôi, dường như cậu ta không hề có giây phút nào không thích ứng, ngược lại lại lộ ra vài phần chế giễu: “Người đàn ông của cô không rõ sống chết, cô còn có tâm trạng ở đây thưởng thức một người đàn ông khác.” Tôi thản nhiên dời ánh mắt đi nơi khác, lời ít ý nhiều: “Thực, sắc, tính dãt” Cậu ta cười lạnh, mở miệng nói: “Chuyện của Phó Thắng Nam tôi đã biết rồi, tôi sẽ nghĩ cách, cô có thể đi rồi!” Lời này lộ ra sự không kiên nhẫn và bỏ cuộc đối với tôi.

Tôi nhếch môi, xem nhẹ lời nói của cậu ta, nói: “Cảnh sát trong lúc phá án tại hiện trường phát hiện ra một thi thể, thi thể đã bị phá hủy khuôn mặt, thân hình của thi thể và Phó Thắng Nam có bảy tám phần tương đồng, trên cổ tay người đó có đeo chiếc đồng hồ của Phó Thắng Nam, nhưng tôi khẳng định, thi thể đó không phải là Phó Thắng Nam, có người muốn đánh lừa dư luận.

Cậu ta nhìn tôi, cười nhạo nói: “Nếu đã như vậy, việc cô nên làm lúc này, không phải là than thở khóc lóc, biểu thị đau lòng muốn chết sao?” Tôi ngẩn người, nghi ngờ nhìn cậu ta: “Ý của cậu là tương kế tựu kế?” Cậu ta nhếch môi: “Cô cũng không được tính là đứa ngốc đến nhà tôi” Miệng lưỡi người này đúng thật là không nể tình.

Tôi gật đầu, nhìn cậu ta nói: “Cậu sẽ làm gì?” Cậu ta nhún vai: “Còn có thể làm gì? Đương nhiên là yên lặng chờ đợi thôi!” Tôi nghi ngờ: “Ý cậu là sao?” Cậu ta dường như không có ý định muốn cứu Phó Thắng Nam.

“Ý trên mặt chữ, sao thế? Cô Thẩm không học tốt chín năm giáo dục bắt buộc, khả năng giải nghĩa có vấn đề?” Cậu ta nhìn tôi, vẫn bày ra dáng vẻ cà lơ phất phơ như cũ.

Trong lòng tôi muốn bóp chết cậu ta, nhưng vẫn cố hết sức bình tĩnh nói: “Cậu Hoắc, tôi có thể biết vì sao không? Cậu và Phó Thắng Nam rõ ràng đều là người chung một thuyền, vì sao không chịu ra tay giúp đỡ?”

Cậu ta nhún vai: “Tôi là thương nhân, điều tôi chú trọng là lợi ích, Phó Thắng Nam nếu như đã bị người khác bắt đi không rõ sống chết, tôi tiêu phí tài lực vật lực nhân lực cứu anh ta, nói trắng ra, nếu như cứu được người còn sống thì còn đỡ, lỡ như chết rồi thì sao? Tôi có lợi gì? Nếu như tôi đã không có lợi gì, còn vì cứu anh ta mà đụng đến một loạt những rắc rối không cần thiết, việc làm ăn này, nói thật không có lợi”

Tôi nhìn dáng vẻ vân đạm phong khinh của cậu ta, trong lòng không kìm được trầm xuống, là tôi xem nhẹ rồi, cậu ta là một người thương nhân có dã tâm, nếu như người bắt Phó Thắng Nam đi là Bảo Khôn, vậy cứ thử nghĩ, cho dù Phó Thắng Nam xảy ra chuyện rồi, Bảo Khôn và Hoắc Tôn vẫn có thể hợp tác như cũ, mà Phó Thắng Nam đối với bọn họ mà nói, cũng chỉ là khách qua đường mà thôi, không được tính là nhân vật quan trọng gì, huống hồ sự tồn tại của Phó Thắng Nam đối với Hoắc Tôn mà nói, có chứa nguy hiểm tiềm tàng.

Hít sâu một hơi, tôi nhìn Hoắc Tôn, mở miệng nói: “Nếu như một nhà họ Hoắc, một nhà họ Mạc vẫn chưa thỏa mãn được dã tâm của cậu, vậy thì lại thêm một nhà họ Thẩm nữa thì sao?” Cậu ta khẽ híp mắt nhìn tôi, cau mày: “Nhà họ Thẩm mà cô nói, là chỉ nhà họ Thẩm kia?” “Nhà họ Thẩm ở thủ đô!” Nếu như không phải bất đắc dĩ, tôi sẽ không chuyển ra khỏi nhà họ Thẩm, cho dù ở mức độ nào mà nói, sự tồn tại của nhà họ Thẩm có uy tín, nhưng cũng vô cùng nhạy cảm.

Hoắc Tôn nhìn tôi, môi mỏng khẽ nhếch lên: “Thẩm Xuân Hinh. Nhà họ Thẩm? Cô và nhà họ thẩm ở thủ đô có quan hệ gì?” “Quan hệ không được tính là sâu, cũng không tính là cạn!” Tôi mở miệng, trả lời có phần mơ hồ.

Cậu ta đột nhiên cười lên, nhìn tôi nói: “Xem ra là tôi xem nhẹ cô rồi, cũng đúng, loại đàn ông như Phó Thắng Nam, nếu như chỉ đơn thuần là để ý người như cô, thì trên đường lớn những người phụ nữ như cô chiếm hơn phân nửa, có phần sơ sài quá. Nhưng để ý thân phận bối cảnh và gia thế của cô, lại để cho cô kết duyên cùng với người đàn ông cao cao tại thượng như Phó Thắng Nam, nói như vậy, hôn nhân của cô và Phó Thắng Nam lại giống như là một cuộc hôn nhân mà mỗi người đều có được thứ mình muốn, sự kết hợp hoàn hảo nha

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.