Chương trước
Chương sau


Tôi và Phó Thắng Nam vội vã tới bệnh viện, Tuệ Minh bị đưa tới phòng cấp cứu, bác sĩ điều trị chính nhìn chúng tôi nói: “Bệnh bạch cầu cấp tính di căn rất nhanh, tuy rằng bây giờ chúng tôi đang dùng loại thuốc tốt nhất để khống chế nhưng cũng chỉ như bỏ muối vào nước | biển, vấn đề cốt lõi là phải tìm được tủy và thân thích hợp nếu không các cơ quan khác của bệnh nhân cũng sẽ yếu đi” Phó Thắng Nam gật đầu, lâm Uyên lo đến nỗi không biết nên làm gì, trực tiếp gọi | điện cho Mạc Đình Sinh tới.

Trên hành lang, không có ai nói gì, trong | lòng đều vô cùng lo lắng, quả thật, chúng tôi có đủ điều kiện để chữa bệnh nhưng mấu chốt là tủy và thận, tủy có thể lấy từ | Trịnh Tuấn Anh nhưng thận phải làm sao | bây giờ? Chưa nói đến việc tìm được | một quả thận thích hợp, việc tìm một quả thận trong chốc lát đã là một điều vô cùng khó khăn rồi.

Phó Thắng Nam trầm mặc một lúc rồi nói: “Mọi người đợi ở đây, tôi đi tìm Trịnh Tuấn Anh, bảo anh ta tới bệnh viện xét nghiệm” Anh không yên tâm về tôi, | lại nhấn mạnh thêm một lần nữa: “Đừng có chạy lung tung, có chuyện gì thì nói với anh trước, muốn ăn gì cũng vậy, còn nữa, đừng có đứng lâu quá.” Tôi cười nói: “Được rồi, em sẽ tự biết chăm sóc tốt cho mình, anh đi đi!” Anh vẫn không yên tâm, dặn dò thêm Lâm Uyên vài câu rồi mới rời đi, Lâm Uyên nhìn tôi nói: “Cậu ấy đối xử với con thật sự rất tốt ”

Tôi cười cười, di động trong túi đột nhiên vang lên, đã lâu không liên lạc với Mạc Đĩ Thâm, nhìn thấy điện thoại, tôi | hơi nhíu mày, có chút không vui, từ sau chuyện ở Macao, tôi không có thiện cảm với anh ta.

Nhận điện thoại, tôi nói: “Có chuyện gì?” Giọng anh ta hơi trầm, có chút tối tăm: “Đã lâu không gặp, anh cảm thấy giữa chúng ta dù không phải bạn bè nhưng cũng không đến nỗi là kẻ thù, em đừng hung dữ như vậy chứ.” Tôi cười lạnh: “Đối với một kẻ muốn hại chồng tôi, tôi không thể nào không coi là kẻ thù” Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười của anh ta nhưng không có ý cười chút nào: “Có thời gian không? Gặp mặt đi, nhất định sẽ có lợi cho em” “Không cần!” Tôi trực tiếp từ chối.

“Đừng vội vàng từ chối vậy” Anh ta khẽ cười, nói tiếp: “Nghe nói gần đây mấy người đang tìm một quả thận thích hợp cho đứa bé nhà họ Trịnh, Thẩm Xuân Hinh, chúng ta là bạn bè đã lâu, anh lại là người nhiệt tình, không ngại tìm cho em một quả thận thích hợp” Lời của anh ta nói ra nhẹ nhàng khác thường khiến tôi có chút sợ hãi.

Tôi không khỏi nhíu mày: “Mục Dĩ Thâm, anh lại muốn giở trò gì?” “Gặp mặt rồi chúng ta sẽ nói rõ ràng hơn, dù sao đứa bé cũng do em nuôi lớn, chẳng lẽ không dám mạo hiểm một lần sao? Ở Macao vận mệnh của Phó Thắng Nam không tốt, lẽ nào cô muốn đứa trẻ cũng như vậy? Huống hồ anh cũng không làm gì em, anh chỉ muốn nói với em một chuyện” Tôi đã quen với vẻ nghiêm túc và ổn định thường ngày của anh ta, vẻ

thản nhiên phóng túc lúc này của anh ta | khiến tôi có chút bối rối, người này rất cuộc là người như thế nào? Thấy tôi mãi | không trả lời, anh ta nói: “Không muốn tới sao, xem ra đứa trẻ này đúng là số khổ” “Gửi địa chỉ cho tôi” Tôi hít một hơi, nói, tuy rằng không biết anh ta dùng cách nào để tìm được thận, nhưng chuyện gấp rút, đáng để thử một lần xem sao.





Bên tai tôi truyền đến tiếng cười sang sáng của anh ta: “Thẩm Xuân Hinh, em đúng là người trong tình nghĩa, anh rất mong chờ được gặp em, có điều, nói trước, dù thế nào cũng đừng có lừa anh chuyện gì, nếu không, dù con gái em có tủy thích hợp để ghép anh cũng sẽ khiến nó nằm liệt giường cả đời, đừng có nghỉ ngờ khả năng của anh” Nói xong, anh ta cười nói tạm biệt, sau đó ngắt điện | thoại, không lâu sau đã gửi địa chỉ tới.

Tôi mím môi, nhìn địa chỉ là khu vực nào nhiệt nhất trung tâm thành phố khiến tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu là ở trung tâm thành phố, dù gan anh ta lớn đến đâu cũng sẽ không dám làm hại đến tôi.

Cất di động đi, Lâm Uyên mang đơn thuốc dưỡng thai trở về, nhìn tôi nói: “ Con uống thuốc theo đơn này, sáng tối đầu phải uống, uống đều đặn sẽ tốt cho thai nhi? Tôi gật đầu, cất đơn thuốc vào túi, trong đầu đang nghĩ xem nên nói với bà thế nào.

Cửa phòng cấp cứu mở ra một đám bác sĩ đẩy Tuệ Minh từ phòng cấp cứu fa, tôi và Lâm Uyên đi lên, cùng theo vào phòng bệnh, bác sĩ đi rồi, Tuệ Minh vẫn chưa tỉnh.

Tôi nhìn về phía Lâm Uyên, mở miệng nói: “Mẹ, con đi mua chút đồ, mẹ trông Tuệ Minh, con đi một lát rồi về” Bà nhìn | đồng hồ, khẽ gật đầu: “Con đi mẹ, để mẹ trông Tuệ Minh!” Từ bệnh viện đi ra tôi | trực tiếp gọi taxi đến địa chỉ mà Mục Tử Thâm gửi cho, cũng may cách bệnh viện không xa, xuống xe tôi vào quán cà phê ngay, Mục Dĩ Thâm đã tới.

Nhìn dáng vẻ hình như đã đợi một lúc, nhìn thấy tôi, anh ta vẫn như trước, thân thiện cười: “Anh còn tưởng em không đến?” Tôi nhìn anh ta, nói: “Tôi hy vọng chúng ta nói chuyện nhanh một chút.” Anh ta mím môi, dửng dưng nhìn tôi: “Xem ra với em, chúng ta ngay cả làm bạn bè cũng không thể sao?” “Anh cảm thấy chúng ta có thể là bạn bè sao?” Tôi nhìn anh ta, trong lòng kìm nén tức giận, | lúc anh ta a tay với Phó Thắng Nam ở Macao, tôi đã không xem anh ta là bạn bè. Thậm chí có thể tính là kẻ thù.

Anh ta cười mất mát, nhìn tôi nói: “Em rõ ràng biết, từ trước đến nay anh không | hề có ác ý với em.

“Cái gì gọi là ác ý?” Tôi cười lạnh: “Tổng giám đốc Mục đừng nói những lời vô dụng này nữa, ngay từ khi quen tối anh đã có mục đích, mặc kệ mục đích của anh là gì, đối với tôi mà nói đều vô dụng, nói vào chuyện chính đi!” Anh ta mím môi, hơi nheo mắt, nhìn tôi nói: “Được, nếu em muốn nói chuyện chính, vậy nói về hộp đàn hương mà em hứa với anh lúc ở Myanmar đi, anh dốc tâm dốc sức đưa em về nước an toàn, mà em thì sao? Đưa cho anh một hộp cao, Thầm Xuân Hinh, em xem anh là kẻ ngốc sao? Tôi hơi bất ngờ, xem anh ta biết chuyện chiếc hộp kia, tôi mím môi, nhìn anh ta nói: “Tôi hoàn toàn không biết gì về chiếc hộp kia, anh muốn tôi đã cho anh, chiếc hộp đó thật sự là bà ngoại cho tôi, đối với tôi mà nói nó chỉ là một chiếc hộp bà ngoại để lại, tôi không biết rốt cuộc chiếc hộp có cái gì càng không biết thứ anh muốn là gì? Anh ta cười lạnh: “Em đúng là đang trốn tránh, được, nếu em không giao chiếc hộp thật cho anh thì tìm em cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, con gái em sống hay chết không liên quan đến anh” Tôi nhíu màu: “Tôi thật sự không biết chiếc hộp giờ ở đâu, mấy năm nay tôi vẫn luôn để ở biệt thự, cơ bản đều là Phó Thắng Nam bảo quản.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.