Anh nhìn tôi, ánh mắt đen nhánh, không nói gì mà chỉ đơn giản là nhìn tôi, giống như đang nghiêm túc tự hỏi, một lúc lâu sau anh mới nói: “May mắn, là may mắn! Vào lúc hơn hai mươi tuổi, anh thấy tình yêu là có thể bên nhau lâu dài, cho dù em có là cô nhỉ hay là con gái nhà họ Mạc thì đối với anh mà nói, chỉ cần là em là được.
Nhưng hiện giờ anh không nghĩ như vậy nữa, anh yêu em vì em là người phụ nữ khiến anh động lòng thời niên thiếu, hiện tại là vợ anh, anh may mắn được sinh ra cùng thân phận với em, nếu không có những điều này thì chắc hẳn giữa chúng ta sẽ có vô vàn rắc rối, nhưng bởi vì thân phận này mà chúng ta có thể ở bên nhau, yêu thương chăm sóc nhau suốt quãng đời còn lại, để cho người khác ngưỡng mộ, em rất tốt, anh cũng vậy, cả đời này chúng ta chỉ có thể ở bên cạnh nhau”
Nếu nói tình yêu thời niên thiếu là sự vật vã tuyệt vọng, không màng tất cả mà lao tới, vậy thì tôi nghĩ hôn nhân là người bạn đồng hành, cùng nhau trải qua từ những điều nhỏ bé nhất trong cuộc sống, có những người suốt ngày cãi nhau, lại có những người luôn tôn trọng lẫn nhau.
Tôi và Phó Thắng Nam thuộc kiểu phía sau, tôi cũng không cảm thấy tôn trọng nhau như khách có gì xấu, tôn trọng nhau chính là sự chân thành lớn nhất của chúng tôi đối với hôn nhân.
Dựa vào lòng anh, tôi cười nhạt: “Phó Thắng Nam, quãng đời còn lại thật sự mong anh chỉ dạy nhiều hơn” Anh dịu dàng cười: “Cũng mong cô Hinh đây bao dung hơn.” Ra khỏi bệnh viện, tôi tới công ty cùng Phó Thắng Nam, mỗi ngày anh đều phải chạy qua chạy lại, việc của công ty và chuyện của Tuệ Minh khiến anh luôn phải chạy không ngừng nghỉ.
Dưới lầu công ty, tôi xuống xe vào trong đợi anh để anh đi đỗ xe.
Có lẽ đang giờ ăn trưa nên bên trong công ty người có rất nhiêu người qua lại, trước cửa có một chiếc xe thể thao màu đỏ khiến người ta lóa mắt, thu hút sự chú ý của không ít cô gái.
Tôi cũng không khỏi nhìn qua, thấy người trên xe không phải ai khác mà là Chu Nhiên An đã lâu không gặp, tôi còn tưởng cô ta vẫn ở thành phố Tân Châu, không ngờ cô ta thật sự đã trở lại.
Người phụ nữ đẹp và siêu xe thu hút bao ánh nhìn, người đàn ông trong xe ăn mặc thoải mái, trông có vẻ như là một chàng trai con nhà giàu ở thủ đô.
Chu Nhiên An ăn mặc rất gợi cảm, chiếc váy đen dài đến đầu gối kết hợp với đôi cao gót màu đen khiến đôi chân cô ta càng trở nên thon dài, bên ngoài khác một chiếc áo lông chồn thời thượng đắt đỏ, nhìn quyến rũ mà không hề thô tục.
Có vẻ như cô ta đang đi ăn cơm cùng người đàn ông kia, cô ta bước xuống xe, không chút che giấu đi đến ghế lái hôn lên môi người đàn ông kia sau đó uyển chuyển đi vào công ty.
Tôi có chút bất ngờ, có vẻ như Chu Nhiên An đã tìm được bạn trai rồi.
Tuy rằng không phải kẻ thù nhưng cũng xem như oan gia ngõ hẹp, cô ta chuyển chiếc ví da cá sấu từ cổ tay lên cánh tay, nhướng mày nhìn tôi nói: “Tới gặp tổng giám đốc Nam sao? Hình như anh ấy không ở công ty Tôi gật đầu: “Chúng tôi vừa về đến!”
Cô ta nhún vai nói: “Tôi đã nghe nói chuyện của con gái cô, có vẻ gân đây cô rất bận” Tôi không phủ nhận, chỉ ừ một tiếng cũng không muốn nói nhiều với cô ta”
Thấy vậy cô ta nhướng mày, có vẻ tùy ý nói: “Thật ra cô không cần đề phòng tôi như vậy, tôi nói rồi, chỉ cân chúng ta không phải tình địch, thì tôi sẽ tôn trọng cô, người kia là bạn trai tôi, hôm nào giới thiệu cho hai người làm quen, đừng có thù hăn với tôi như vậy chứ, chồng cô rất tốt nhưng anh ta không thích tôi cho nên tôi cũng sẽ không tự mua dây buộc mình” Tôi hơi bất ngờ, nhưng vân không nói nhiều, thật ra cô ta cũng không để ý đến sự lạnh của tôi, cô ta nói: “Sau này đừng có ác cảm với tôi như vậy nữa, phụ nữ với nhau tội gì mà làm khó nhau, cô nói xem có đúng không?”
Tôi mím môi, nghĩ một lúc rồi nói: “Cô biết không, tôi không quan tâm cô thích Phó Thäng Nam hay không, so với cô tôi càng tự tin hơn là anh ấy yêu tôi, tôi chỉ hơi bất ngờ là cô lại tìm bạn trai nhanh như vậy thôi”
Cô ta nhún vai, nói: “Chăng có gì bất ngờ cả, người phụ nữ nào mà chả mơ ước được gả vào nhà giàu, tôi cũng không ngoại lệ, nhà giàu ở thành phố này không chỉ có nhà họ Phó, còn rất nhiêu nhà khác, cho nên tôi đổi đối tượng, cậu ba của tập đoàn Kiều Dương, tuy không thể so với Phó Thăng Nam nhưng cũng không tồi, ít nhất bầy giờ hàng hiệu mà tôi dùng đều là anh ấy chu cấp cho, làm người thì phải biết kiếm tiên, đặc biệt là phụ nữ, mà lại còn xinh đẹp, dùng chính bản thân mình kiếm tiên không phải nhanh hơn sao”
Tôi nhíu mày, không đồng ý với quan điểm của cô †a nên giữ im lặng Cô ta nhìn tôi, không để ý nói: “Có phải cô rất ghét loại phụ nữ như tôi không?” Tôi lắc đầu: “Mỗi người có một suy nghĩ khác nhau, thứ mà môi người theo đuổi không giống nhau, tôi không tư cách hay lý do gì để phán xét cô cả”
Cô ta nhún vai, bíu môi nói: “Được, xem ra cô đúng là không đáng ghét như tôi tưởng, trước đây tôi và cô có bất hòa về đàn ông, sau nay chúng ta không phải kẻ thù nữa nên cô không cần đề phòng tôi.
Tôi nghe cô ta nói, chỉ hơi nhún vai, không đáp lại Thấy cô ta duyên dáng bước vào thang máy, tôi không khỏi suy nghĩ, con người mà, ai mà chả có cách sống riêng, người phụ nữ có dã tâm lớn như Chu Nhiên An nếu không được sinh ra ở gia đình giàu có thì sẽ làm mọi cách để đạt được thứ mình muốn
Cô ta vô cùng xinh đẹp và đủ khả năng để làm những gì mình muốn, dựa vào đàn ông vừa đúng mà cũng không đúng, nhưng cho dù thế nào, cô ta cũng không quá tệ Tôi đột nhiên nghĩ đến Lâm Uyền, hai người họ hình như rất giống nhau, đều có mục đích riêng đối với tiền tài, có lẽ chỉ đơn giản là yêu tiền, muốn con cháu mình sau này tốt hơn, cho dù là thể nào thì cũng sẽ cổ găng đoạt lấy, chỉ cần không phạm pháp, dã tâm của họ sẽ càng ngày càng lớn “Mợ chủ, cô tới công ty ạ!”
Giọng nói phía sau khiển tôi thu hồi suy nghĩ, thấy Chu Mai, tôi khẽ gật đầu, cười nhạt: “Ừ, vừa tới cùng Phó Thắng Nam, cô vừa đi ăn cơm về sao?” Chu Mai liên tục gật đầu, nói: “Hai người ăn cơm chưa?” Tôi läc đầu: “Mới từ viện về, còn chưa ăn” Phó Thăng Nam quay lại sau khi đỏ xe xong, nhìn tôi nói: “Đi thôi!” Chu Mai vội vàng nói: “Tổng giám đốc Nam, hai người còn chưa ăn cơm, hay là để tôi ra ngoài mua cho, mợ chủ, cô muốn ăn gì? Nói cho tôi biết tôi sẽ đi mua”
Tôi ngẩn người, lắc đầu nói: “Không cần đầu…” “Mợ chủ, cô không cần khách khí, tôi là thư ký của tổng giám đốc Nam, đây là trách nhiệm của tôi!” Không đợi tôi từ chối, cô ấy nói xong nhìn Phó Thăng Nam cười cười nói: “Đúng không tổng giám đốc Nam”
Phó Thăng Nam từ trước đến nay đều rất ít nói với người ngoài, chỉ ừ một tiếng, kéo tôi nói “Để cô ấy mua đi, em muốn ăn gì?” Tôi ngẩn người, nhìn khuôn mặt tươi cười của Chu Mai, tôi nghĩ mãi van không biết nên ăn cái gì, nói đơn giản: “Cái gì cũng được, phiền cô rồi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]