Chương trước
Chương sau


Chương 730: Đến thành phố Tân Châu tìm kiếm (7)

Tôi mím môi, nhìn vẻ mặt giận dữ của cô gái, trong lòng lẫn lộn cảm xúc. Tôi không biết cách an ủi người khác, nhưng nhìn dáng vẻ cô gái kia dường như cũng không cân tôi an ủi.

Sau một hồi im lặng, tôi nhìn cô gái rồi nói: “Tôi hiểu cháu, cũng rất đồng cảm với cháu, nhưng tôi không thể nghe lời một chiều từ phía cháu rồi cảm thấy tất cả lời cháu nói đều là sự thật được. Hơn nữa, nếu tôi gây rắc rối ở nơi này e rằng cũng không hay lắm”

Cô ta cười lạnh: “Tôi đường đường chính chính, tùy cô, nếu cô không muốn thì thôi, dù sao tôi có chết ở trong này cũng không lấy chồng, vĩnh viễn cũng không lấy chồng, cuộc đời của tôi phải là do tôi quyết định”

Vốn không còn sớm, điện thoại của tôi đã không sạc điện một ngày, rất nhanh liên hết pin.

Tôi rời khỏi chuồng bò, Khả Hân đi theo tôi ra ngoài, sau đó ngoan ngoãn khóa lại cửa chuông bò. Tôi chân chờ nhìn Khả Hân nói: “Trong nhà không có đồ ăn hả? Sao cháu không mang chút đồ ăn cho chị gái?”

Cô bé mở miệng nói: “Trong nhà không có đồ ăn, nếu mẹ không cho chị ăn thì cơm nguội trong nhà cũng không có, vì thể chị chỉ có thể chịu đói thôi”

Tôi trở về phòng, vốn nên ngủ nhưng làm cách nào cũng không ngủ được. Trong đầu đều là lời nói của Vương Mỹ Hoa, thảo nào lúc Vương Bảo Kỳ tới nơi này lại quen thuộc đường đi lối lại như vậy, hóa ra đã tới không biết bao nhiêu lần.

Không biết rốt cuộc có bao nhiêu đứa trẻ con đã gián tiếp rời khỏi nhân gian từ trong tay ông ta rồi Cả đêm tôi ngủ không ngon, đến tận rạng sáng mới thiếp đi được một vài phút, khi tôi vừa chìm vào giấc ngủ thì đã bị tiếng ôn ào bên ngoài đánh thức, tiếng cãi vã xé lòng khiến tôi không muốn tỉnh cũng khó.

Vương Bảo Quý đã dẫn mấy đứa bé đi ra ngoài, tôi đứng dậy sửa sang lại quần áo, đôi giày ướt đẫm hôm qua đã được hong khô cạnh bếp lò.

Khả Hân chạy vào, trên mặt đầy nước mắt, cũng không đợi tôi đi giày xong mà trực tiếp kéo tôi ra ngoài, hét lớn: “Cô ơi, cô cứu chị cả đi, chị ấy sắp bị mẹ đánh chết rồi”

Tôi còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì, đi theo Khả Hân ra cửa, thấy Vương Mỹ Hoa nằm sấp trên sàn xi măng ngoài chuồng bò, bộ quần áo vốn rách nát dính đầy phân bò. Do hôm qua trời mưa, than đá và nước lẫn vào với nhau, Vương Mỹ Hoa bị mẹ cầm gậy sắt đánh lăn lộn trên mặt đất, bộ quần áo vốn khó coi lúc này nhìn không ra chút nào, còn có thể loáng thoáng nhìn thấy vết máu đỏ tươi hòa cùng với dòng nước đen, cũng không biết là Vương Mỹ Hoa bị thương ở chỗ nào.

“Nuôi mày đúng là phí tiên, sống cũng chỉ lãng phí lương thực, mày vẫn còn mặt mũi dám đánh em trai mày à, tao đánh chết mày, xem mày còn dám không?”

Người phụ nữ hôm qua còn khúm núm không dám nói chuyện, hôm nay cầm gậy sắt đánh con gái mình không chút do dự, không chút nương tay! Tôi nhìn mà đau lòng, Khả Hân vừa khóc vừa cầu xin tôi, tôi suýt nữa không nhịn được, định lên tiếng can ngăn nhưng lại bị Lâm Quang Tuyến cản lại. Chú ấy nhìn tôi, khẽ lắc đầu ý bảo tôi đừng xen vào.

Tôi thấy Vương Mỹ Hoa bị đánh đến gần chết, để ý thấy Vương Bảo Quý không ở đây, trong lúc này người chồng như anh ta đáng ra nên ở đây mới đúng. Tôi ngồi xổm xuống đất nhìn Khả Hân hỏi: “Khả Hân, nói cho cô biết đã xảy ra chuyện gì, cha cháu đâu?”

Khả Hân thấy chị gái bị đánh, khóc càng thêm thương tâm, nức nở nói: “Chị gái đánh em trai, cha đưa em trai đi gặp bác sĩ rồi.

Mẹ nói nếu em trai gặp chuyện gì không may thì sẽ giết chị. Cô ơi, cô mau cứu chị đi” Tôi thực sự không biết phải làm thế nào với người chị và cậu em trai này, may mà người phụ nữ kia đã mệt, dừng tay rồi chỉ vào mặt Vương Mỹ Hoa nói: “Mày đúng là thứ đòi tiền, nếu không phải vì mày có thể đổi được mấy triệu, tao đã đánh chết mày từ lâu rồi. Mày đừng tưởng là trốn được, mày đi quanh thôn này hỏi xem, ai dám đưa mày đi, tao liền cầm dao phay đến chém. Tao đã nhận sính lễ của nhà họ Lý rồi, mày đừng hòng đến việc tao đổi ý”

Vương Mỹ Hoa trợn mắt nhìn mẹ mình, trong mắt đều là vẻ oán hận chán ghét: “Bà dựa vào cái gì mà hủy hoại cuộc đời tôi, bà đừng nằm đấy mà mơ nữa.

Tôi sẽ không lấy tên ngốc kia đâu, dù có chết tôi cũng không lấy. Tôi nói cho bà biết, thằng con trai đáng chém nghìn đao của bà đáng đời lắm, ai bảo nó bắt nạt tôi, bà còn muốn cầm tiền sính lễ của tôi cho nó học đại học ấy hả, bà đừng có nằm mơ.

Một kẻ vô dụng như nó cả đời cũng khó mà thành công được, tôi sẽ chống mắt lên chờ xem kết cục sau này của các người” “Con bé chết tiệt!” Người phụ nữ kia mắng to: “Mày vừa nguyền rủa con trai tao đúng không, thứ đòi tiền như mày thật sự cho rằng đi học vài năm thì giỏi rồi hả?

Mày đừng mơ nữa, cả đời này mày chỉ xứng đáng với việc bưng trà đổ nước hầu hạ người ta mà thôi, mày muốn một mình vào thành phố hưởng phúc ấy hả, mày đừng hòng, cả đời này tao cũng sẽ không để mày được như ý đâu.

Con bé chết tiệt thân phận đê tiện còn mơ tưởng hão huyền, mày còn dám nguyền rủa con tao nữa, đời này mày đừng mơ được sống yên ổn” Tôi đứng một bên sững sờ nhìn hai mẹ con.

Đây là lần đầu tiên tôi gặp được một đôi mẹ con ruột thịt lại nói chuyện với nhau như vậy, nhất là người mẹ lại nói con gái mình như thế.

Cha mẹ là những người yêu thương con vô điều kiện, nhưng với cặp mẹ con này thì khác, một người mẹ muốn huỷ hoại tương lai của con gái mình, đây là quả thực là lần đầu tiên tôi được chứng kiến một người mẹ tàn nhẫn tới như vậy, người phụ nữ này có xứng đáng làm một người mẹ hay không?

Vương Mỹ Hoa bị đánh cho đến khi gần chết, sau đó lại bị người phụ nữ kia thô bạo lôi vào chuồng bò, cuối cùng người phụ nữ kia thản nhiên tưởng chừng như không có việc gì xảy ra, khoe mình giỏi dạy con với những người đang hóng chuyện xung quanh.

Mấy đứa bé khác thấy chị cả mình bị mẹ đánh như vậy, cả đám đều sợ tới mức không dám nói gì, cúi thấp đầu sợ hãi đứng ở một bên, Khả Hân khóc nức nở nhưng cũng không dám nói gì. Sau khi đuổi những người hóng chuyện đi, người phụ nữ kia nhìn chúng tôi, cười nói: “Chồng tôi bảo tôi giữ mọi người lại ăn cơm trưa, hôm nay con bé chết tiệt kia sẽ lấy chồng, nhà tôi mời người trong thôn tới ăn một bữa, mọi người ăn cơm trưa rồi hẵng đi, sẽ không làm ảnh hưởng tới việc của mọi người chứ?”

Tôi còn chưa hoàn hồn lại từ việc lúc này, Lâm Quang Tuyến “Ừ” một tiếng xem như đáp lại, người phụ nữ kia thấy Khả Hân kéo tay tôi, cười đến mức nheo mắt lại: “Cô Thẩm, xem ra Khả Hân nhà tôi rất hợp với cô, thật tốt quá.”

Tôi ngẩn người, không biết nên trả lời người phụ nữ ra sao, chỉ miễn cưỡng nở nụ cười gượng gạo, trong lòng không nói nên lời.

Tôi không biết rốt cuộc người phụ nữ đó có biết con gái cô ta đi theo tôi là để hiến tặng bộ phận cơ thể cho con gái tôi không, rốt cuộc có biết lấy mẫu tủy ra đau đến mức nào không, một đứa bé nằm trên bàn phẫu thuật bất lực đến mức nào không, liệu có biết con gái mình sắp phải đối mặt với tất cả những thứ đó hay không. Hoặc có thể theo suy nghĩ của người phụ nữ kia những thứ đó đều không quan trọng, điều quan trọng nhất chỉ là đứa con gái này có thể mang lại tiền bạc đến cho cả gia đình?

Tín hiệu trong thôn không tốt, vì thế tối qua sau khi tôi nhắn tin thì không còn nhận được tin nhắn của Phó Thắng Nam nữa. Vương Bảo Quý đi một vòng quanh thôn, còn người phụ nữ kia ở nhà chuẩn bị cơm trưa.

Giữa trưa, trời không mưa, người phụ nữ kia sai mấy đưa bé quét sạch sẽ nước bùn trên chỗ sân xi măng, sau đó bê cái bàn nhỏ trong nhà ra bên ngoài, bày thêm mấy cái ghế, bởi vì không đủ nên cô ta lại sai mấy đứa bé đến nhà hàng xóm mượn thêm một cái bàn, sau đó bắt đầu xếp đồ ăn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.