Chương 756: Kết quả cho kẻ thích xen vào chuyện của người khác (8)
Một khi tra ra được thì phải ngồi tù, tôi biết tất cả những việc này đều được thực hiện một cách bí mật, nhưng đối với anh là một người được lớn lên trong quân đội, được dạy dỗ rằng giết chết quân địch không một chút do dự, tuy nhiên sứ mạng và trách nhiệm của anh cũng là bảo vệ nhân dân của chúng ta thật tốt.
Cho dù Vương Bảo Kỳ đáng hận nhưng mà đối với Phó Thắng Nam mà nói, công lý bên trong ông ta sẽ hành hạ ông ta suốt đời.
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của tôi, anh khẽ mỉm cười, ôm tôi vào trong ngực, an ủi nói: “Yên tâm đi, anh đã có kế hoạch riêng cho chuyện này, em không cân lo lắng.”
Mạc Đình Sinh chạy từ trên tâng chạy xuống, có chút kích động nói: “Phẫu thuật ghép xương tủy của Tuệ Minh sẽ thành công, người phụ nữ đó vô tình chết thôi, không sao, cứu được rồi, các người đừng lo lãng nữa”
Tôi mím môi, không biết nên nói cái gì, trong lòng nặng nề đến nghẹt thở, từ sau khi tôi xảy chuyện, tôi rất vui mừng vì Phó Thắng Nam không làm gì cả. Bình thường khi anh tức giận, anh sẽ từ từ hành hạ tất cả mọi người đến chết, nhưng mà lân này anh không làm cái gì cả, điều này làm tôi rất vui mừng.
Tôi khác với anh, vốn dĩ tôi là một người xấu xa từ trong xương tủy, cho dù tôi có giết người tôi cũng cảm thấy không làm sao cả, căn bản tôi không ngại giết chết những người đã làm tổn thương tôi.
Nhưng Phó Thắng Nam không thể làm được điều đó, anh tuân thủ theo trách nhiệm pháp luật và sứ mạng, điều này là mục đích sống của anh. Anh có niềm tin của mình, cho dù có chuyện gì đi chăng nữa, anh cũng sẽ giải quyêt bằng cách mềm mỏng nhất.
Nhưng lần này, anh đã phá lệ, cả nhà Vương Bảo Kỳ bị tai nạn giao thông không có gì là bất ngờ cả. Anh vì tôi mà thậm chí còn có ý định giết người, đây là điêu tôi không muốn nhìn thấy. Mọi người thường nói, khi hai người ở bên nhau, họ sẽ giúp nhau trở nên tốt hơn, có thể tôi…
Trần Văn Nghĩa xuất hiện một lần nữa, dường như rất gấp, lần này anh ta không còn né tránh tôi nữa, mà anh ta trực tiếp mở miệng nói: “Tổng giám đốc Phó, bến tàu ở Ma Cao xảy ra chuyện, ma túy đã được tìm thấy ở trong hàng hóa xuất nhập khẩu, còn có vật dụng quân đội và vũ khí, cảnh sát trong nước đều đã được báo động.”
Phó Thắng Nam cau mày, mím môi nói: “Ừ, tôi biết rồi!” Mạc Đình Sinh hơi sửng sốt, mở miệng nói: “Xem ra nhà họ Mạc chuẩn bị ra tay rồi, chuyện bên này để tôi xử lí cho, cậu nhanh chóng đi đến Ma Cao xem, trận này khó đánh đây.
Phó Thắng Nam nhìn tôi, ôm tôi vào trong ngực, giọng nói hơi trầm xuống: “Bất kể là tình huống nào đi chăng nữa, việc đầu tiên là phải tự bảo vệ mình thật tốt, có biết không?” Tôi gật đầu, anh dịu dàng khiến tôi có ý muốn ôm chặt anh không chịu buông, không để cho anh đi.
Thấy anh phải đi, tôi đuổi theo anh: “Em tiễn anh đi!” Tôi không biết tại sao, vào lúc này tôi không muốn anh rời đi một chút nào. Mấy ngày nay không phải là không có lúc chúng tôi xa nhau, nhưng mà lần này, trong lòng tôi có linh cảm không lành.
Thấy tôi đi theo, anh cười yếu ớt, kéo tôi lên xe, cười nói: “Sao em vẫn như trẻ con vậy?” Tôi cũng không quan tâm, nằm trong vòng tay của anh, ôm anh thật chặt, nói: “Em không chịu nổi khi phải rời xa anh, đợi sau khi chuyện ở Ma Cao kết thúc, anh phải hứa với em nhất định phải ở bên cạnh chăm sóc em thật tốt, có được không?”
Anh cười yếu ớt, giơ tay lên vuốt tóc tôi, cười nói: “Được, anh hứa với em, nhưng mà trước đó, em phải tự chăm sóc mình thật tốt.”
Tôi gật đầu, ôm lấy anh, nghĩ muốn dựa vào anh Thời gian chia tay luôn ngăn ngủi đến lạ thường, chăng mất bao lâu mà đã đến sản bay rồi, Trần Văn Nghĩa đã lấy vé máy bay và chuẩn bị tất cả cấn thận rồi.
Tôi ôm Phó Thăng Nam, đột nhiên tôi có ý nghĩ cổ ý không đề cho anh đi Anh ôm tôi, giọng nói dịu dàng, không đi luôn mà luôn dặn dò tôi phải tự biết chăm sóc bản thân thật tốt, phải ăn cơm đúng giờ, tối ngủ không được quên đóng cửa số, không được thức khuya, không được uông nước lạnh.
Anh dặn dò quá nhiều, anh nói càng nhiều tôi càng không muốn cho anh đi, cho nên kiên cường ôm chặt lấy anh, cho đến khi thời gian không còn kịp nữa, Trân Văn Nghĩa mở miệng thúc giục, tôi mới quyến luyến buông anh ấy ra Tôi đứng tại chõ nhìn anh đi xa dần, mặt tôi chợt nhức nhối, nước mất chảy ra, không kìm được mà hét lên với bóng lưng của anh: “Phó Thăng Nam, anh phải trở về thật sớm, em ở nhà đợi anh”
Anh quay đầu lại, trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười, dịu dàng đến thiêu đốt người Trong sách nói, môi lần chúng ta nói lời chia †ay đều phải nghiêm túc, bởi vì không biết răng sau khi người kia xoay người, chúng ta còn có thề gặp được họ nữa hay không. Rất nhiều năm sau, tôi luôn luôn suy nghĩ lại, nếu như không có chia ly thì làm sao mà có chờ đợi chứ?
Ca phẫu thuật của Tuệ Minh rất thành công, kéo dài suốt sáu giờ đồng hồ, mà sau khi ca phau thuật kết thúc, Khả Hân cũng xuất hiện. Điều này khiến tôi vô cùng bất ngờ, không phải con bé bị người khác đưa đi sao, nhưng tôi lại không ngờ rằng người đưa con bé đi là Vương Mỹ Hoa.
Nhìn hai chị em, tôi mỉm cười: ‘Vì chúng ta đầu có sự lựa chọn nên rồi ai cũng sẽ phải nói lời tạm biệt nhau mà thôi!”
Sau khi nghĩ thông suốt, Khả Hân chính là một đứa bé, một khi giải phẫu, †ôi sợ răng cả đời con bé đều phải chịu ảnh hưởng, không biết làm như thể nào, nhưng kết quả như bây giờ là tốt nhất Vương Mỹ Hoa rất thông minh, cô ta kéo Khả Hân lại cúi chào tôi một cái thật sâu coi như lời cảm ơn, sau đó mở miệng nói: Cảm ơn cô, cảm ơn cô chủ Thấm đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều.
Chúng tôi không nên lấy ân báo oán, nhưng mà cô chủ Thẩm, thật xin lõi cô, tôi không thể xin có tha thứ nhưng ít nhất tôi có thể giúp cô một chút.
Nếu như có thể, tôi muốn các người đi đến tầng hầm dưới đất ở Hoàng Gia xem một chút, có lẽ sẽ có ích đối với các người.
Ngoài ra, cấp trên của Vương Bảo Kỷ mới là chủ mưu. Người như vậy nhất định phải có người diệt trừ, nếu không tỏi không biết được sau này sẽ còn có bao nhiêu đứa trẻ giống như chúng tôi, không phải bị bắt đi làm gái thì cũng chính là bị lấy đi nội tạng.”
Nói xong, cô ta dân Khả Hân đi, tôi không mở miệng hỏi họ đi đâu, những cô gái như Vương Mỹ Hoa, ở trong thành phố rộng lớn này, chỉ cần họ không lười biếng thì họ có thể tự nuôi sống chính mình Tôi giao Tuệ Minh cho Lâm Uyên, sau đó tôi lập tức đi cùng với Mạc Đình Sinh tới Hoàng Gia Chó này chính là sàn biểu điên của Mục Dĩ Thâm vào buổi tối, chỉ cần nơi này không xảy ra chuyện gì thì tôi tin răng Mục Dĩ Thâm không có nhiều sức lực để để ý đến cả bên Ma Cao đâu Hoàng Gia.
Ban ngày, Hoàng Gia chỉ là một tòa nhà cao †âng hoang vắng, trong sảnh chỉ có mấy quầy le tân, vừa nhìn thấy chúng tôi, hai cô gái lập tức đi lên tươi cười hỏi thăm sức khỏe của chúng tôi, hỏi chúng tôi có cần gì không Lúc này tự nhiên lôi kéo mọi người đương nhiên chính là biện pháp dân người ra, tôi và Mạc Đình Sinh nói chuyện rất nhiều, sau đó Mạc Đình Sinh ôm người nói không thoải mái, hai người ở trước bàn lập tức đi tới tỏ vẻ quan tâm.
Tôi vừa vặn mở miệng: “Thưa cô, ở nơi này của các cô hình như cũng có khách sạn đúng không, tôi và cha tôi đều từ nơi khác đến đây để công tác, trong khoảng thời gian ngăn không thể tìm thấy khách sạn thích hợp. Có lẽ bởi vì đường sá xa xôi, cha tôi hơi mệt một chút, cô có thể cho chúng tôi đặt hai phòng không, để cho chúng tôi nghỉ ngơi một chút?”
Hai người ở quầy le tân hơi sửng sốt, sau đó do dự nói: “Tuy răng có thể, nhưng bởi vì hôm nay khách sạn của chúng tôi có buổi biểu diẫn cuối cùng, buổi tối sẽ rất ôn ào mong các người thông cảm” Tôi gật đầu liên tục, mở miệng nói: ‘Không sao, vậy cô đưa cha tôi đi lên trước đi, tôi đi làm thủ tục nhận phòng”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]