Chương trước
Chương sau
Vẫn chưa đến khai giảng, Ethan ngủ đến tận khi no mắt mới dậy. Vừa mở mắt, bé liền cao hứng cười, bé đang nằm trong ngực ông chú nhỏ. Ethan chui chui rúc rúc trong lòng ông chú nhỏ, có chút khó hiểu, không phải bé nằm giữa daddy và ông chú nhỏ sao? Sao ông chú nhỏ lại ở giữa vậy? Nhìn chằm chằm vào cái tay daddy đặt trên người ông chú nhỏ, Ethan có cách lý giải riêng của mình. “Mummy” ôm bé, daddy ôm “mummy”, nụ cười trên mặt Ethan không thể nào dừng lại được.

Nằm thêm một lát, Ethan đói bụng, thấy daddy và ông chú nhỏ vẫn đang ngủ, bé nhẹ nhàng chui ra khỏi vòng ôm của ông chú nhỏ, xuống giường. Vừa mới đứng xuống, Ethan nhìn thấy một cuốn vở ở cạnh gối của bé, bé ngẩn người, cầm cuốn vở đó. Tối qua ông chú nhỏ có nói buổi sáng bé tỉnh dậy sẽ thấy quà, là cái này sao? Mở trang bìa ra, hai mắt Ethan lập tức tỏa sáng, trên đó viết bằng tiếng Anh ____ Tặng bảo bối Ethan. Ethan mím cái miệng nhot nhắn, sợ sẽ thổi bay món quà đi mất.

Đây là một bản vẽ, bức tranh trên bản vẽ là một đứa trẻ bốn tuổi đáng yêu, đứa trẻ này tên là “Ethan”. Ethan đóng bản vẽ lại, nhìn daddy và ông chú nhỏ vẫn chưa dậy, bé ôm bản vẽ chạy ra cửa, mở cửa, đi ra. Trong phòng rất mờ tối, đến cả Lâm Vu Chi cũng không biết con mình đã dậy, Lâm Vô Ý tham ngủ lại càng không biết.

Ethan ôm chặt bản vẽ, chạy một mạch xuống lầu. Vợ chồng Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ đều đã dậy, Lâm Bàng Lệ Vân thấy cháu mình chạy xuống lầu, ngạc nhiên hỏi: “Ethan, một mình con dậy?”

“Vâng. Daddy và ông chú nhỏ vẫn đang ngủ. Bà nội, ông chú nhỏ tặng quà cho con.” Ethan vội vàng cho bà nội xem món quà của mình.

Lâm Bàng Lệ Vân cầm bản vẽ, vừa mở ra nhìn, nhất thời kinh ngạc vô cùng. Lâm Hàn Thiến tò mò hỏi: “Là gì vậy?”

Lâm Bàng Lệ Vân dắt tay cháu trai đi vào phòng khách, đưa bản vẽ cho Lâm Hàn Thiến, nói: “Vô Ý kể chuyện bằng tranh cho Ethan.” Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ cũng đến gần xem.

Ethan chen vào bên cạnh ông nội bà nội, hưng phấn nói: “Tranh của ông chú nhỏ là chuyện của con.”

____ Trong bản vẽ, một bé trai bốn tuổi tên là Ethan nhặt được một quả trứng kỳ lạ. Quả trứng này có màu lam, rất cứng. Ethan mang quả trứng về nhà, đặt trên chiếc giường nhỏ của mình. Quả trứng màu lam này nằm im trên giường, mỗi một ngày, dường như nó đều lớn hơn một chút. Mãi cho đến một ngày, đột nhiên quả trứng vỡ ra, một tiểu ác ma một sừng màu lam chui ra từ bên trong! Ethan và tiểu ác ma bắt đầu một hành trình kỳ diệu.

Bức tranh trong bản vẽ, lối vẽ nhẹ nhàng thoải mái, nhân vật chính Ethan rất giống với Ethan của hiện thực, trên cổ tay là một chiếc vòng tay trẻ em hình chuột Mickey. Ngay cả cốc đựng bàn chải đánh răng của nhân vật chính cũng là cốc hình chuột Mickey. Lâm Vô Ý dùng rất ít chữ và rất nhiều hình vẽ để kể chuyện, Ethan rất dễ dàng hiểu ra đây là câu chuyện thế nào. Ngay vào lúc bé vừa kinh hỉ vừa cao hứng lật tiếp một trang, câu chuyện không còn nữa! Mới chỉ kể đến chỗ nhân vật chính Ethan đầu độc ác ma trốn trong người mẹ, trang kế tiếp trống không!

Ethan giở thêm vài trang, đều không có gì, cực kỳ nóng vội. Lâm Bàng Lệ Vân sờ đầu cháu trai, nói: “Ông chú nhỏ vẫn chưa vẽ xong. Chờ ông chú nhỏ dậy con hỏi xem bao giờ ông vẽ tiếp.”

Ethan rất muốn đọc trang tiếp theo, nhưng ông chú nhỏ vẫn đang ngủ, bé chỉ nhẫn nại gật đầu. Lâm Bàng Lệ Vân dắt tay cháu trai: “Bà nội mang con đi đánh răng rửa mặt.”

“Bà nội, con cũng muốn một quả trứng màu lam.” Tâm trạng của Ethan đều đặt toàn bộ lên câu chuyện của bé.

Lâm Bàng Lệ Vân cười nói: “Bà nội không có năng lực như thế đâu, con đi tìm ông chú nhỏ nha.”

“Vâng.”

Lâm Bàng Lệ Vân đưa cháu trai đi rửa mặt, Lâm Hàn Thiến nói: “Trẻ con nhà chúng ta sau này sẽ có phúc. Bà cũng sẽ không mất hứng vì chú em chồng chỉ vẽ truyện cho Ethan, chờ Ryan và Andrew hiểu mọi chuyện, nhất định Vô Ý cũng vẽ truyện cho chúng. Trong mắt Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ là sự bội phục tuyệt đối với em trai, không ngờ em trai vẽ tranh cũng giỏi như thế.

9 giờ, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi xuống lầu, không đến một lát, Lâm Vu Hồng cũng xuống lầu. Chỉ có Lâm Vu Chi và Lâm Vô Ý vẫn đang ngủ. Ba người vào nhà ăn ăn sáng trước, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi không lộ rõ vẻ không yên lòng, Lâm Vu Hồng thoạt trông cũng là nhẹ nhàng thoải mái. Lại có người vào nhà ăn, ba người cùng quay lại nhìn.

“Buổi sáng tốt lành.”

Lâm Vu Chi ngồi vào bàn, nói với người hầu: “Cho tôi một bát mì.”

Lâm Vu Hồng nhìn Lâm Vu Chi một cái, Lâm Vu Chi thản nhiên nói: “Vô Ý ngủ rất say, anh dậy trước.”

“Tối qua cậu ấy ngủ rất muộn?” Ánh mắt Lâm Vu Chu dao động.

Lâm Vu Chi nhìn anh, nói: “Không muộn lắm, chưa đến 12 giờ đã ngủ.” Bất quá tối qua hơi mệt chút.

Có tiếng bước chân đến đây, bốn người cùng nhìn ra. Chỉ thấy một cậu bạn nhỏ đang kích động chạy tới, cầm một cuốn vở trong tay: “Daddy, daddy xem, ông chú nhỏ vẽ truyện cho con.” Không kịp đợi daddy ăn sáng xong, Ethan chạy tới khoe vật quý.

Lâm Vu Chi bế con trai ngồi lên chiếc ghế trống bên cạnh, lấy bản vẽ. Ethan hưng phấn nói: “Daddy, tranh của ông chú nhỏ là chuyện của con đó.”

“Chuyện của con?” Lâm Vu Chi mở ra, ba người khác cũng tò mò đến xem.

Lật qua sáu, bảy trang, câu chuyện không còn nữa, bốn người đều hiểu tại sao Ethan hưng phấn đến thế. Ethan nhìn daddy đầy ước ao, hỏi: “Daddy, ông chú nhỏ còn vẽ tiếp chuyện của con nữa không?”

“Khẳng định có.” Đưa bản vẽ cho con trai, Lâm Vu Chi nói: “Chờ ông chú nhỏ dậy con đưa bản vẽ cho ông chú nhỏ, bất quá con không thể giục ông chú nhỏ, phải kiên nhẫn chờ ông chú nhỏ vẽ truyện tiếp.”

Tuy rằng rất nôn nóng, nhưng Ethan vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”

Bế con trai xuống dưới, Lâm Vu Chi vỗ vỗ mông nhỏ của con trai: “Đi tìm ông nội bà nội đi, daddy ăn cơm.”

“Vâng.”

Ethan ôm bản vẽ bảo bối của bé chạy đi.

“Oa… Em thật hâm mộ Ethan.” Có người ai oán.

Những người khác không quan tâm đến anh. Lâm Vu Chu lãnh khốc nói: “Lát nữa Vô Ý dậy em sẽ ra ngoài cùng cậu ấy, trưa không về ăn cơm.”

“Anh họ Vu Chu, anh như vậy là rất quá phận đó.” Thẩm Tiếu Vi kháng nghị đầu tiên.

Lâm Vu Chu nhìn lướt qua trong nhà ăn không có người ngoài, đương nhiên hạ giọng xuống nói: “Anh muốn hẹn hò với Vô Ý.”

Thẩm Tiếu Vi kinh ngạc thở dốc, tiếp đó quát nhẹ: “Em cũng muốn đi.”

“Hôm nào khác tự em đi đi, hôm nay anh muốnmột mìnhra ngoài cùng Vô Ý.” Thái độ của Lâm Vu Chu rất kiên quyết. Trong nhà có rất nhiều người, anh muốn hôm nay toàn bộ sự chú ý của Vô Ý đều đặt trên người anh.

Tối hôm qua Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đều đã hưởng thụ mỹ thực nên không có gì phản đối, Lâm Vu Hồng chỉ nói: “Trước giờ cơm chiều phải về.”

“Uhm.”

Thẩm Tiếu Vi bực mình uống café, đêm nay cậu nhỏ là của anh họ Vu Hồng, vậy đêm mai… “Đêm mai em muốn ngủ cùng cậu nhỏ.”

“Đêm mai cậu ấy là của anh.” Lâm Vu Chu không hề khách khí.

“Anh họ Vu Chu, anh thực sự rất quá phận đó.”

“Ai bảo em nhỏ nhất.”

“…!” Thẩm Tiếu Vi tức giận, bắt anh chờ lâu như thế, mặc kệ. “Đêm mai em cũng phải ngủ cùng cậu nhỏ.”

“Em đợi hôm sau đi.”

“Không được.”

Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng không để tới hai người đang tranh giành kia, Lâm Vu Hồng nói với người bên cạnh: “Ethan nên tự ngủ.”

Lâm Vu Chi gật đầu: “Anh sẽ nói với nó.”

Ở bên kia, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi vẫn còn đang tranh luận xem đêm mai ai ngủ cùng người nọ. Mà trong một gian phòng ngủ trên lầu hai, người nào đó đột nhiên tỉnh lại vẫn đang đắc ý duỗi thắt lưng, tối hôm qua, thật hạnh phúc quá.



Chưa đến mười giờ Lâm Vô Ý đã dậy, người của Lâm gia kinh ngạc thế nào không phải nói. Bất quá Ethan rất cao hứng, bé vội vàng đến cạnh ông chú nhỏ, đưa bản vẽ cho ông chú nhỏ, vẻ mặt đầy mong chờ. Lâm Vô Ý vừa thấy dáng vẻ cháu trai nhỏ đã biết bé muốn gì, chọc chọc vào mũi Ethan, cậu hỏi: “Thích quà của ông chú nhỏ không?”

“Thích!” Ethan kêu thật to.

Lâm Vô Ý cực kỳ hài lòng, hôn lên mặt cháu trai nhỏ một cái, nói: “Ông chú nhỏ sẽ tranh thủ mỗi ngày đều vẽ một chuyện cho Ethan. Còn Ethan, phải cam đoan ngày nào cũng hạnh phúc, vui vẻ nha. Nếu có tâm sự, Ethan cũng phải nói ngay cho ông chú nhỏ biết, được không?”

“Dạ được.” Ethan ôm cổ ông chú nhỏ, hôn mạnh lên mặt ông chú nhỏ một cái, năn nỉ: “Ông chú nhỏ, con cũng muốn có quả trứng màu lam, cả tiểu ác ma nữa.”

“Không thành vấn đề. Ông chú nhỏ là ảo thuật gia mà ~”

“Ông chú nhỏ!”

Ethan giống như có được toàn bộ thế giới, cao hứng đến nỗi khoa chân múa tay loạn xạ.

Lúc này Lâm Vu Chi lên tiếng: “Ethan, ông chú nhỏ thương con như thế, có phải con cần ngoan hơn không?”

“Vâng!” Ethan gật đầu thật mạnh.

Có người bất mãn: “Ethan đã ngoan lắm rồi, không cần ngoan nữa đâu.”

Được ông chú nhỏ khen ngoan, Ethan chơi xấu, dính chặt lên người ông chú nhỏ không muốn xuống.

Lâm Vu Chi nói: “Con đã bốn tuổi, nên tự ngủ.”

Lâm Vô Ý chớp mắt mấy cái, ý gì đây? Ethan chớp mắt mấy cái, ý gì đây? Nhìn động tác nhất trí của hai người, đột nhiên Lâm Vu Chi cảm thấy mình là daddy của hai đứa con.

Lâm Vu Chi nói: “Ethan, buổi tối con nên ngủ một mình, không nên ngủ cùng daddy hay ông nội bà nội.” Hơn nữa không nên ngủ cùng ông chú nhỏ nữa.

Ethan ôm chặt ông chú nhỏ, Lâm Vô Ý cúi đầu nhìn bé. Ethan lẩm bẩm: “Con muốn ngủ, với ông chú nhỏ.”

“Mỗi tuần ông chú nhỏ sẽ ngủ cùng con một đêm, còn những lúc khác con phải ngủ một mình. Con là con trai, phải độc lập.”

Ethan không nói gì, chỉ ôm chặt ông chú nhỏ.

Lâm Vu Chi lại nói: “Buổi tối con ngủ rất say, dù ông chú nhỏ ở cạnh con con cũng không biết. Trước khi ngủ ông chú nhỏ vẫn kể chuyện cho con, sẽ dỗ con ngủ, bất quá con phải ngủ ở phòng của mình. Buổi sáng con phải đi học, sẽ quấy rầy ông chú nhỏ.”

Có người chen vào: “Buổi sáng cuối tuần con có thể đến phòng ông chú nhỏ.”

Là Lâm Vu Hồng!

Lâm Vô Ý rất thích cháu trai nhỏ ngủ cùng cậu. Nhưng cậu cũng không thể đêm nào cũng ngủ với cháu trai nhỏ được, nên chuyện này cậu cũng chỉ có thể tôn trọng quyết định của Vu Chi. Lâm Bàng Lệ Vân cũng chưa nói gì, Vu Chi có thể ngủ cùng con trai đã là ngoài dự kiến của bà, hiện giờ Vu Chi quyết định như thế, bà cũng hiểu.

Mà suy nghĩ của Ethan không phải là vấn đề mình có phải độc lập không, bé nhớ lại sáng nay, khi thức dậy là thấy daddy ôm ông chú nhỏ, ông chú nhỏ ôm bé. Bé thường xuyên nghe thấy các bạn ở nhà trẻ nói mỗi buổi sáng cuối tuần đều chạy đến phòng ngủ của daddy và mummy, chui vào ổ chăn của daddy và mummy. Bé vẫn luôn rất hâm mộ. Nếu ông chú nhỏ có thể kể chuyện cho bé mỗi tối, nếu bé có thể chui vào trong ổ chăn của ông chú nhỏ, ngủ một mình cũng không có vấn đề gì.

Ethan gật đầu: “Daddy, con nguyện ý ngủ một mình, nhưng con muốn, ở đây.”

Ở đây? Rất nhiều người khó hiểu.

Ethan dùng ngôn ngữ lý giải của bé nói: “Ông nội bà nội nói ông chú nhỏ sẽ ở đây, con cũng muốn ở đây. Con không muốn ông chú nhỏ kể chuyện trong điện thoại, con muốn ông chú nhỏ nằm trên giường kể chuyện cho con.”

Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đã từng thầm bàn bạc, quyết định để Lâm Vô Ý ở nhà cũ, hai “người đàn ông độc thân” như họ cũng đến ở, như vậy ngày nào họ cũng có thể thấy Vô Ý. Nếu ba mẹ thấy cô đơn, cũng có thể đến đây ở, dù sao phòng ở nhà cũ có rất nhiều. Không ngờ trẻ con cũng muốn ở đây.

“Con không ở cùng ông nội bà nội?”

Tình huống gần đây đặc thù, Lâm Vu Chi đều ở cùng con trai, nếu là bình thường anh đều ở nhà riêng của mình, giao Ethan cho ba mẹ. Ethan gật đầu: “Con muốn ở cùng ông chú nhỏ và daddy.”

Lâm Bàng Lệ Vân thấy chua xót trong tim, có đứa trẻ nào mà không muốn sống cùng daddy mummy? Aizzz, mummy của Ethan thì không cần nhắc đến. Lâm Vô Ý nhìn anh cả và chị dâu, cậu cũng muốn cháu trai nhỏ có một cuộc sống “bình thường”, có thể được thấy daddy mỗi ngày.

Lâm Chiếu Đông lên tiếng: “Vậy con cứ sống ở đây cùng ông chú nhỏ.” Mấy lão nhân gia bọn họ cũng có chuyện của mình, đôi khi không thể chăm sóc cho cháu, để cháu trai ở đây chỉ có lợi mà không có hại.

Lâm Bàng Lệ Vân cười: “Bà nội cũng không phản đối.”

Ethan lập tức nhìn ông chú nhỏ, Lâm Vô Ý ôn nhu hôn lên trán cháu trai nhỏ một cái, xoa xoa tóc cháu trai nhỏ: “Ethan không ở cùng ông chú nhỏ sẽ không được xem truyện nha.”

Ethan cười to. Lâm Vu Hồng nhìn sâu vào Lâm Vô Ý một lát, nói với mẹ: “Ryan và Andrew cũng đến đây ở đi. Con và Vu Chi sẽ dọn về đây, miễn cho Vô Ý phải chạy tới chạy lui.”

“Em cũng dọn về đây ở.” Thái độ Lâm Vu Chu kiên quyết.

“Em cũng sẽ về đây.” Thẩm Tiếu Vi không cam lòng lạc hậu.

Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vu không quản họ, ngược lại đều rất vui vì cháu mình có thể ở cùng daddy. Lâm Chiếu Đông nói: “Các con dọn về đây ở cũng tốt, ba đứa trẻ ở cùng nhau cũng sẽ không xa lạ. Mấy lão nhân gia chúng ta không có việc gì cũng sẽ đến đây vài ba ngày. Ông nội các con cũng sẽ cao hứng.”

Mọi chuyện cứ được quyết định như thế, tất cả đều tự nhiên như vậy. Trái tim Lâm Vô Ý đập thình thịch, bốn người cháu trai của cậu đều ở đây, vậy… ờm… buổi tối phải chia thế nào?

“Vô Ý, chúng ta đi.” Lâm Vu Chu lên tiếng.

Nhớ ra hôm nay muốn đến xem công ty mới của Vu Chu, Lâm Vô Ý hôn nhẹ cháu trai nhỏ, đặt bé xuống dưới: “Bảo bối, ông chú nhỏ phải ra ngoài, muốn cái gì không? Ông chú nhỏ mua cho con.”

“Con muốn quả trứng màu lam và tiểu ác ma.”

“Được, bất quá ông chú nhỏ cần một ít thời gian để làm phép, bảo bối có thể chờ không?”

“Vâng! Có thể!”

Ethan rất thích nghe ông chú nhỏ gọi bé là bảo bối.

Lại hôn cháu trai nhỏ, Lâm Vô Ý lên lầu thay quần áo, Lâm Vu Chu đã thay quần áo xong xuôi chuẩn bị đưa người đi.

“Bên ngoài rất nóng, xem công ty rồi về đi.” Lâm Chiếu Vũ dặn dò.

Lâm Vu Chu nói: “Con sẽ không để Vô Ý bị nóng.” Chứ chưa nói sẽ về sớm.

Đợi năm phút đồng hồ, Lâm Vô Ý xuống lầu.

“Anh, chị dâu, bảo bối, các cưng à, chúng tôi đi đây.”

Vẫy tay tạm biệt mọi người, Lâm Vô Ý ra ngoài cùng Lâm Vu Chu. Ethan ôm bản vẽ của ông chú nhỏ, lại đắm chìm trong đó. Lâm Bàng Lệ Vân và Lâm Hàn Thiến hẹn bạn bè đi chơi mạt chược, cũng ra ngoài. Thẩm Tiếu Vi thấy nhàm chán, anh gọi điện thoại cho mấy người bạn đã lâu không liên lạc, tụ tập một hồi, cũng đi mất. Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng ở nhà, đúng lúc hai người cũng có chuyện hỏi ba mình.

Để quản gia và người hầu đừng tới làm phiền, Lâm Vu Chi mở miệng: “Ba, chú hai, con và Vu Hồng có chuyện, muốn hỏi hai người.”

“Con nói đi.”

Lâm Vu Chi trầm ngâm một lát, hỏi: “Con nghe nói, trước khi ông nội qua đời, đã nói chuyện về Vô Ý với hai người. Hình như sau này Vô Ý ở Hongkong có liên quan đến hôn nhân của con và Vu Hồng, bọn con muốn biết là quan hệ gì.”

Lâm Chiếu Đông hơi nhíu mi lại, Lâm Chiếu Vũ nhìn anh trai một cái, không lên tiếng. Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng thấy thế cũng nhíu chặt mi, Lâm Vu Hồng nói thẳng: “Nếu có liên quan đến bọn con, con và Vu Chi có quyền được biết. Ba, bác cả, rốt cuộc ông nội đã sắp xếp thế nào cho Vô Ý? Người sẽ chăm sóc Vô Ý ở Pháp là ai?”

Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ vẫn không nói gì, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng trầm mặt xuống. Lâm Chiếu Vũ thể hiện rõ sẽ không nói gì, giao cho anh cả. Trong phòng khách chỉ có thể nghe được tiếng Lâm Chiếu Đông uống trà. Cho đến khi ông uống hết một chén trà, ông mới chậm rãi nói: “Các con và Vô Ý ở chung không tồi, chúng ta đều rất vui mừng, như vậy ông nội các con ở dưới kia mới có thể yên tâm. Khi lão nhân gia còn sống, không yên lòng nhất chính là về Vô Ý, ta nghĩ nguyên nhân của chuyện này chắc các con cũng biết, có lẽ còn biết rõ hơn cả chúng ta, dù sao các con và Vô Ý cũng xem như bạn bè cùng trang lứa, rất nhiều chuyện Vô Ý sẽ không tiện nói với mấy anh chị như chúng ta.”

Dừng một chút, Lâm Chiếu Đông nói: “Trước kia Vô Ý vẫn trốn các con, ông nội con cũng không biết cậu ấy có thể sống cùng người nhà không, tất nhiên sẽ phải lo lắng cho cuộc sống sau này của cậu ấy. Nếu cậu ấy không ở Hongkong được, ý của ông nội con là để cậu ấy về Pháp, ở đó có rất nhiều bạn bè của cậu ấy. Còn người mà ông nội con sắp xếp là ai, chúng ta không biết, ông nội con cũng không nói gì. Chỉ nói nếu Vô Ý vẫn quyết định về Pháp, chúng ta không cần ngăn cản, cứ để cậu ấy về, ở đó sẽ có người chăm sóc cậu ấy.”

“Vậy có quan hệ gì đến hôn nhân của bọn con?” Lâm Vu Hồng có khắc chế ý lạnh trời sinh của mình, hỏi.

Lâm Chiếu Vũ trầm mặc uống trà, Lâm Chiếu Đông cũng trầm mặc, rốt cuộc Lâm Vu Hồng cũng không khống chế được mà lạnh giọng: “Ba, con có quyền biết!”

Lâm Chiếu Vũ nhìn con cả, hồi lâu sau, ông nói: “Thời cơ tới, chúng ta sẽ nói cho các con biết.”

“Ba!”

Lâm Chiếu Đông lên tiếng: “Các con không nên hỏi, đến lúc nên nói chúng ta sẽ nói cho các con biết. Đó cũng là ý của ông nội các con, nếu không ông cũng đã trực tiếp nói với các con.”

“Lúc nào là lúc nên nói?” Lâm Vu Chi trầm giọng hỏi.

Lâm Chiếu Đông trả lời: “Lúc mấy đứa Ethan lớn lên.”

“…” Ý gì đây?

Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ cũng không muốn giải thích nhiều hơn, hai anh em đứng dậy rời khỏi phòng khách. Lâm Vu Hồng giận dữ nắm chặt tay, Lâm Vu Chi cũng rất mất hứng, bị đánh đố như vậy làm người ta rất không thoải mái.

“Để Tiếu Vi về hỏi cô một câu, có lẽ sẽ hỏi được.” Lâm Vu Chi nói.

Lâm Vu Hồng híp mắt, đứng lên: “Em gọi điện thoại cho Tiếu Vi.” Tiếp đó, anh lập tức lên lầu, vào phòng gọi điện cho Thẩm Tiếu Vi. Lâm Vu Chi có chút phiền lòng, cũng lên lầu.

__Hết chương 86__
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.