Thẩm Thời Trạm vốn cũng không định giấu anh, Từ Nhiên ở Thẩm thị nhiều năm như vậy, ở một vị trí bí mật không bao giờ rời đi. Lúc này bởi vì lý do riêng của bản thân hắn, không coi nghĩa khí ra gì muốn rút lui, làm sao cũng phải để cho người chết hiểu rõ.
Hai người nói chuyện xong, đèn cũng vừa mới lên.
Sắc mặt Từ Nhiên càng ngày càng thờ ơ, trong mắt anh dường như thất vọng lại giống như sáng lên.
“Tôi sẽ tiếp tục cho người đi thăm dò, tin tức bây giờ không được đúng. Chuyện nội bộ của chúng ta, nói không chừng Thẩm Thanh còn biết rõ hơn chính chúng ta. Không thể để người khác còn chưa làm xong thòng lọng, chúng ta đã tự chui vào trong. Vẫn là… Cẩn thận tốt hơn.”
Thẩm Thời Trạm đáp lại, bảo Từ Nhiên mau trở về đi.
Từ Nhiên không yên lòng, muốn lưu lại ăn cơm cùng Thẩm Thời Trạm. Thẩm Thời Trạm chẳng hề che giấu mệt nhọc, nắm mi tâm mệt mỏi nói: “Cậu đi về trước đi, tôi không sao. Những chuyện còn lại này… Phiền cậu rồi.”
Từ Nhiên còn muốn nói nữa, điện thoại vang lên.
Anh liếc nhìn di động, tắt tiếng nói với Thẩm Thời Trạm: “Vậy anh nghỉ ngơi thật tốt, tôi gọi người đưa cơm tới.”
Thẩm Thời Trạm dựa vào, không mở mắt chỉ khoát tay một cái.
Từ Nhiên đi ra khỏi phòng Thẩm Thời Trạm, mới vừa đóng cửa lại liền vô lực dựa vào cửa ngồi xổm xuống. Sức lực toàn thân đều bị một lời nói của Thẩm Thời Trạm rút đi, anh tình nguyện bản thân chưa từng đi hỏi Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-y-tinh-tham/1320595/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.