Thẩm Thời Trạm vốn cũng không định giấu anh, Từ Nhiên ở Thẩm thị nhiều năm như vậy, ở một vị trí bí mật không bao giờ rời đi. Lúc này bởi vì lý do riêng của bản thân hắn, không coi nghĩa khí ra gì muốn rút lui, làm sao cũng phải để cho người chết hiểu rõ. Hai người nói chuyện xong, đèn cũng vừa mới lên. Sắc mặt Từ Nhiên càng ngày càng thờ ơ, trong mắt anh dường như thất vọng lại giống như sáng lên. “Tôi sẽ tiếp tục cho người đi thăm dò, tin tức bây giờ không được đúng. Chuyện nội bộ của chúng ta, nói không chừng Thẩm Thanh còn biết rõ hơn chính chúng ta. Không thể để người khác còn chưa làm xong thòng lọng, chúng ta đã tự chui vào trong. Vẫn là… Cẩn thận tốt hơn.” Thẩm Thời Trạm đáp lại, bảo Từ Nhiên mau trở về đi. Từ Nhiên không yên lòng, muốn lưu lại ăn cơm cùng Thẩm Thời Trạm. Thẩm Thời Trạm chẳng hề che giấu mệt nhọc, nắm mi tâm mệt mỏi nói: “Cậu đi về trước đi, tôi không sao. Những chuyện còn lại này… Phiền cậu rồi.” Từ Nhiên còn muốn nói nữa, điện thoại vang lên. Anh liếc nhìn di động, tắt tiếng nói với Thẩm Thời Trạm: “Vậy anh nghỉ ngơi thật tốt, tôi gọi người đưa cơm tới.” Thẩm Thời Trạm dựa vào, không mở mắt chỉ khoát tay một cái. Từ Nhiên đi ra khỏi phòng Thẩm Thời Trạm, mới vừa đóng cửa lại liền vô lực dựa vào cửa ngồi xổm xuống. Sức lực toàn thân đều bị một lời nói của Thẩm Thời Trạm rút đi, anh tình nguyện bản thân chưa từng đi hỏi Thẩm Thời Trạm, như vậy thì có thể tiếp tục không biết mệt mỏi ứng đối. Tất cả phương pháp, phương pháp có thể một đòn chế địch có rất nhiều. Thế nhưng không thể. Anh muốn ích kỉ một chút, khuyên nhủ Thẩm Thời Trạm. Nhưng lời nói như vậy không chỉ không nói ra được, mà ngay cả suy nghĩ một chút, đều cảm thấy vu tội Thẩm Thời Trạm. Cũng vu tội bản thân. Thời gian còn lại tốt hơn rất nhiều, hai bên hợp tác nói rõ tâm ý lẫn nhau, làm việc có lý có tình, hợp tác càng hiệu quả hơn. Từ Nhiên tìm người lần nữa điều tra những thông tin Thẩm Thời Trạm lấy được kia. Thời gian ngày qua ngày, Từ Nhiên kiên nhẫn chờ. Thậm chí anh nghĩ, kết quả đến trễ một chút cũng tốt, anh không muốn đối mặt Thẩm Thời Trạm khi đó, cũng không nguyện đối mặt với bản thân. Anh không muốn suy nghĩ, người Thẩm Thời Trạm mời, làm sao sẽ kém hơn anh. Thẩm Thời Trạm biết Từ Nhiên đang cố ý kéo dài, nhưng cũng không giục anh. Từ bỏ Thẩm thị, nói cho cùng không phải chuyện của một mình hắn. Những cấp dưới này theo hắn nhiều năm như vậy, người không phải cây cỏ, ai có thể vô tình. Hắn trải qua mưa gió, những người này cũng trải qua. Thậm chí một vài người còn xông xáo hơn hắn, mười năm mài một kiếm, Thẩm Thời Trạm muốn buông tay tại thời khắc sống còn, những người dùng hết toàn bộ sức lực kéo hắn về phía trước, sẽ bị sức lực của mình phản, đầu rơi máu chảy. Nhưng chính như vậy, bọn họ lại đứng lên. Mở đường cho Thẩm Thời Trạm rút lui, kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Đạo lý này ai cũng hiểu, bọn họ không muốn Thẩm Thời Trạm thua quá khó nhìn. Chủ ý của Thẩm Thời Trạm đã định, nhàn rỗi không có chuyện gì, đột nhiên nảy sinh ý nghĩ muốn ra ngoài đi dạo phố. Trị an ở Đức cũng không lạc quan, một mình hắn đi dạo phía trước, phía sau cách bốn năm bước có năm vệ sĩ áo đen đi theo. Thẩm Thời Trạm vừa quay đầu lại, nhất thời dở khóc dở cười, bảo bọn họ tìm chỗ mát mẻ đợi đi. Lúc thường ở nhà, đều là cửa hàng phái người đưa album ảnh đến, đại khái hắn sẽ chọn vài kiểu dáng rồi dựa vào đó đưa quần áo tới. Chính là làm theo yêu cầu, cũng không đi đến cửa hàng mấy lần. Ra ngoài mua sắm như thế này, thật sự là lần đầu tiên của Thẩm Thời Trạm. Hắn nhìn thấy cái gì cũng muốn mua, vừa bắt đầu cảm thấy bản thân giống như… Hơi ngốc, có điều hắn tự an ủi mình rất nhanh, nhất định Lạc Mân sẽ thích, cũng không phải mua cho mình, sau đó liền an tâm tiếp tục mua mua mua. Từ Nhiên thực sự không yên lòng, ở Đức bọn họ và Thẩm Thanh tự nhiên không cách nào so sánh được. Thờ điểm đối chọi gay gắt như vậy, Thẩm Thời Trạm còn một mình chạy lung tung ở bên này thật sự là không tưởng nổi. Có điều anh cũng không nói với Thẩm Thời Trạm, gọi mấy cuộc vào di động của đội trưởng đội cảnh sát, Thẩm Thời Trạm không muốn làm khó bọn họ, chỉ đi dạo một vòng ở trung tâm mua sắm, mới lưu luyến không buông mà trở về khách sạn. Thời điểm trên xe nói chuyện điện thoại với Lạc Mân còn mắng chửi Từ Nhiên một lúc lâu, Lạc Mân cười hắn, “Ấu trĩ chết rồi, con gái mới thích đi dạo phố như vậy có được không ha ha ha…” Thẩm Thời Trạm quay đầu ngẫm lại cũng cảm thấy mình hôm nay rất thiểu năng, sau khi thả lỏng lại mở miệng nói, “Rốt cuộc là ai ấu trĩ, anh đi dạo phố cũng phải cho năm vệ sĩ đi theo, chỉ sợ người khác không biết đây là ông chủ than đến từ Trung Quốc. Anh đã phí nhiều sức mới thuyết phục được bọn họ, dù sao cũng phải cách anh hai mươi mét.” Lạc Mân nghe lời này không đúng, cau mày nói: “Anh ra ngoài cũng không để cho bảo tiêu đi theo? Thẩm Thời Trạm!” Lạc Mân tuy nhỏ, nhưng biết sự tình nặng nhẹ. Thẩm Thời Trạm thuộc loại nhân vật nào, mặc dù khác với ngôi sao làng giải trí, ra cửa không có cảnh tượng muôn người đều đổ xô ra đường tiền hô hậu ủng. Nhưng người đánh chủ ý lên hắn, tâm tư còn hơn cả một kẻ độc ác, khác xa với muốn một chữ ký đơn giản như vậy. Khi đó bọn họ vừa mới bắt đầu[1], có một lần cậu nói muốn đi xem phim, đương nhiên Thẩm Thời Trạm đồng ý. [1] gốc là 他们刚好上那会儿: t nghĩ theo văn cảnh là lúc hai người bắt đầu quen nhau Sau đó cậu mới biết, xe Thẩm Thời Trạm còn chưa rời khỏi bãi đậu xe ngầm, toàn bộ vệ sĩ tư nhân của hắn đã điều động đến rạp chiếu phim. Thẩm Thời Trạm không cho đặt bao hết rạp, bọn họ liền mua tất cả vé trước sau trái phải Thẩm Thời Trạm, vây quanh hai người họ cực kỳ chặt chẽ. Chuyện này vẫn là lão Chu vì tranh công với Thẩm Thời Trạm nói lỡ miệng, từ đó về sau, ngoài miệng Lạc Mân không nói, nhưng cũng không nhắc yêu cầu đột nhiên gì nữa.Cậu muốn làm gì, trước tiên nghĩ có bất tiện với Thẩm Thời Trạm không, sau đó nói trước hai ngày cho hắn biết để chuẩn bị tốt. Thẩm Thời Trạm biết tự mình nói sai, vội vàng trấn an: “Đi theo đi theo, không có không cho theo, anh chỉ than vãn một chút… Mân Mân, không tức giận.” “Em không hề tức giận, em lo lắng.” Giọng Lạc Mân thấp xuống, “Anh chạy xa như thế, ở trong nước còn cẩn thận như vậy, đi ra ngoài làm sao có thể chủ quan? Cả ngày anh gọi điện thoại đến dặn cái này dặn cái kia, có cái nào em sẽ không nghe anh, nhưng mà chỉ có anh lo lắng cho em, em không lo lắng cho anh sao.” Thẩm Thời Trạm nghe giọng nghẹo ngào mơ hồ bên kia, đau lòng không chịu được, chỉ có thể hạ thấp làm vợ nhỏ, thẳng thắn nhận sai rồi, bảo đảm từ nay về sau kiên quyết không phạm lỗi, thỉnh cầu tổ chức cho hắn một cơ hội sửa đổi làm lại cuộc đời. Dỗ dành xong lại hỏi, “Mân Mân, nếu như anh không có tiền, em vẫn phải cho vệ sĩ bảo vệ anh.” Lạc Mân cười, “Không có tiền ai còn biết được hại anh? Còn cần vệ sĩ làm gì? Em còn hi vọng anh không có tiền, chờ em tốt nghiệp sẽ tìm công ty nước ngoài đi làm, nuôi sống anh không thành vấn đề…” Lạc Mân nói bản thân tốt đẹp lên, “Lúc đó em chính là kim chủ của anh, muốn gặp mặt gọi Lạc tiên sinh!” Thẩm Thời Trạm nhịn cười nói: “Được được được, Lạc tiên sinh thật có chí hướng.” Thẩm Thời Trạm hỏi Lạc Mân tình huống thực tập, không nhịn được muốn đùa giỡn một chút, “Mân Mân, có nhớ anh không?” “Lúc đầu nhớ, bây giờ không nhớ.” Giọng nói Lạc Mân lại trở nên ủ rù ủ rũ, “Anh lại không ngoan, em sẽ không thích anh!” “Em không nhớ anh, anh lại nhớ em nhớ muốn chết.” Thẩm Thời Trạm tận lực hạ thấp giọng cười, âm thanh khiêu gợi trêu chọc Lạc Mân đỏ bừng mặt, “Tối hôm qua… còn mơ thấy em…” “Trong mộng cũng phóng đãng như vậy, ôm anh khóc lóc xin anh đi vào, lấy ngón tay còn không hài lòng, nhất định anh phải…” “Thẩm Thời Trạm!” Lạc Mân thực sự nghe không vô, quát to một tiếng cắt ngang lời hắn. Thẩm Thời Trạm lại cười, “Ồ… Mân Mân xấu hổ, anh không nói nữa.” Lạc Mân vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng vẫn không muốn cúp điện thoại, nỗ lực đổi một đề tài lành mạnh tán gẫu. Liền hỏi Thẩm Thời Trạm ở khách sạn có quen hay không, kết quả Thẩm Thời Trạm cho cậu một câu không ôm cậu thì không ngủ được, mắt thấy về sau còn phát triển theo xu thế mười nghìn chữ tiểu hoàng văn[2], Lạc Mân lanh tay lẹ mắt nhanh chóng cúp điện thoại. [2] gốc là 小黄文: ý là viết cảnh H mười nghìn chữ Thẩm Thời Trạm cầm di động nhắm hai mắt cười, đại thế chưa đi, bản thân ôm đùi lớn kim chủ trước, còn có gì đáng sợ. Hai lính đánh thuê người Đức canh giữ ở cửa nhỏ giọng trò chuyện, “Ông chủ Thẩm này lúc thường nhìn rất nghiêm túc, không ngờ lại đối xử với người yêu như vậy…” Hắn quay đầu hỏi đội trưởng đội cảnh sát, người Trung Quốc các người nói như thế nào nhỉ, trước đây tôi từng nghe, loại ở bên ngoài rất giỏi, thế nhưng sợ vợ đó? Đội trưởng mặt không biểu cảm nói ba chữ: Vợ quản nghiêm. Một lính đánh thuê trong đó hiểu một chút tiếng Trung, nghiêm túc suy nghĩ một hồi nói với một lính đánh thuê khác nói: “Viêm khí quản[3], đây cũng là loại bệnh rất nghiêm trọng, thở không ra hơi!” [3] viêm khí quản 气管炎(qìguǎn yán)đọc giống vợ quản nghiêm 妻管严(qī guǎn yán) Một người khác vừa nghe cảm thấy kính nể, bị khó thở không được tức giận vẫn còn sến như vậy, ông chủ Thẩm này rất không bình thường mà!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]