Lạc Mân đi đến nơi tín hiệu tốt hơn một chút nhận điện thoại, vừa kết nối giọng nói trầm thấp mang theo ý cười của Thẩm Thời Trạm truyền đến, “Mân Mân.”
“Dạ, em ăn cơm rồi, ăn cà chua xào trứng gà, sợi khoai tây chua cay, hai bát cơm tẻ.” Lạc Mân biết nhất định Thẩm Thời Trạm sẽ hỏi việc này nên không đợi hắn mở miệng đã nói một hơi. “No bụng lên tận cổ rồi…”
“Vậy anh xoa xoa cho em…” Tiếng cười của Thẩm Thời Trạm truyền vào tai Lạc Mân hơi ngứa, cậu lại hỏi, “Anh thì sao? Chắc bây giờ mới xuống máy bay chứ gì?”
“Ừ, vừa tới khách sạn. Bây giờ em nên ra ngoài, buổi tối mới dễ ngủ, vui chơi chỉ có thể chơi đến mười rưỡi, lúc ngủ không được đá chăn.”
“Đúng rồi, trước khi ngủ nhớ uống sữa và ăn chút gì đi.” Bên kia Thẩm Thời Trạm không ngừng dặn dò, Lạc Mân ngoan ngoãn đáp vâng.
Tạm dừng một lát, giọng nói bên kia hạ thấp xuống hỏi: “Mân Mân, nhớ anh không?”
“Nhớ chứ.” Lạc Mân thành thật trả lời, “Siêu nhớ.”
Thẩm Thời Trạm cười, “Ngoan, anh cũng nhớ em… Siêu nhớ.” Hai chứ ‘siêu nhớ’ kia hắn cố ý học theo giọng nói mềm mềm của Lạc Mân, nhưng đáng tiếc học không giống chọc Lạc Mân cũng cười theo.
“Gì đây, đáng ghét, em sẽ không nói chuyện như vậy!” Lạc Mân vừa oán giận Thẩm Thời Trạm, vừa hạ giọng điệu mềm hơn, mỗi lần Thẩm Thời Trạm nghe cậu làm nũng đều có thể một đường bay lên thiên đàng, tài xế mở cửa cho hắn ngồi vào xe, Thẩm Thời Trạm chuyên tâm nghe Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-y-tinh-tham/1320592/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.