Chương trước
Chương sau
“Hôm qua em tình cờ gặp Nguyên Thịnh?”
Thẩm Thời Trạm hỏi Lạc Mân, nhưng giọng điệu chính là khẳng định. Trong mắt Lạc Mân loé ra một tia kinh ngạc, lập tức thuận theo gật gật đầu.
“Nguyên Thịnh nói với em, anh đối tốt với em vì em giống hắn lúc trước?”
Thẩm Thời Trạm vẫn giữ giọng điệu trần thuật, Lạc Mân nhớ lại những gì Nguyên Thịnh nói hôm qua, liền hiện ra vẻ thống khổ.
“Hắn còn nói, không đến mấy ngày, anh chơi đùa chán, sẽ ném em sang một bên, giống như lúc trước đã làm với hắn.”
Đôi mắt Lạc Mân đã phủ lên một tầng nước mắt, cậu vô thức nắm chặt áo sơ mi Thẩm Thời Trạm, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thời Trạm cầu xin: “Em sai rồi, đừng nói nữa.”
Sắc mặt Thẩm Thời Trạm thản nhiên hỏi cậu: “Sai ở đâu?”
Lạc Mân bị hỏi như vậy ấp úng không nói nên lời.
Thẩm Thời Trạm nhìn dáng vẻ này của cậu, trong lòng hơi tức giận. Ép nói: “Không phải em nhận sai sao, bây giờ lại không nói ra được sai ở đâu, lừa gạt tôi đây.”
Giọng nói Lạc Mân hơi nức nở, “Không có… Em không nên nghĩ bậy nghĩ bạ, cho dù anh làm gì em… Em cũng nguyện ý, em… Em yêu anh là được…”
Lúc này Thẩm Thời Trạm rất tức giận, nghĩ sẽ thuận theo lời Lạc Mân nói dạy dỗ cậu một phen, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp của cậu, thực sự tàn nhẫn không xuống tâm.
Hắn thở dài vươn tay lau nước mắt trên khóe mắt Lạc Mân, mở miệng nhưng không hề nói gì.
Lạc Mân nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của hắn, trong lòng không ngừng được hốt hoảng, nước mắt thi nhau trào ra.
Thẩm Thời Trạm bị cậu làm cho bất ổn, có phần giận cậu không có lòng tin đối với mình như thế, nhưng nhiều hơn là đau lòng cậu bởi vì không giải thích được chút sự tình đau lòng này.
Hắn nắm tay Lạc Mân lên áp trên mặt mình, nhìn Lạc Mân nói: “Em biết anh từ khi nào?”
“…”
“Nói đi.”
Lạc Mân không biết tại sao Thẩm Thời Trạm hỏi như vậy không dám nói dối, không thể làm gì khác hơn là thành thật nói: “Bốn năm trước.”
Lần này đến lượt Thẩm Thời Trạm không biết nguyên do, hắn vốn cho là Lạc Mân sẽ nói hai năm trước.
Hai năm trước, hai nhà Thẩm Lạc hợp tác cùng mở một hạng mục, Lạc gia dựa vào tiệc rượu giới thiệu con trai nhỏ nhất Lạc gia – Lạc Mân, xem như là chính thức xuất hiện trên thương giới.
Thẩm Thời Trạm luôn không thích những buổi tiệc rượu này, nhưng hạng mục hợp tác lần đó ảnh hưởng rộng, quan hệ phức tạp, Thẩm Thời Trạm cũng biết dấu diếm mặt thì không còn gì để nói nên dứt khoát đồng ý.
Chính là đêm đó, con trai nhỏ Lạc gia lọt vào mắt hắn, rất nhanh đã tiến vào tâm hắn. Kể từ đó, mặc cho ngoài kia nam thanh nữ tú đến nhường nào, ngoại trừ Lạc Mân, không ai có thể lay động được trái tim Thẩm Thời Trạm.
Thẩm Thời Trạm quyết định vấn đề này giải quyết sau, hỏi tiếp: “Vậy chúng ta bên nhau bao lâu?”
Hỏi xong vấn đề này cũng không chờ Lạc Mân trả lời, tự mình nói tiếp: “Hai tháng sau lần gặp mặt ở tiệc rượu, em đồng quen anh, bốn tháng sau, qua sinh nhật mười tám tuổi của em một tuần, chúng ta lần đầu tiên làm tình.”
Nói đến lần đầu tiên làm tình, Thẩm Thời Trạm tận lực giả bộ bình tĩnh có một chút vỡ tan, biểu hiện dịu dàng suýt nữa nhấn chìm Lạc Mân.
Thẩm Thời Trạm lại cầm tay Lạc Mân áp lên mặt hắn, biểu tình hơi lúng túng tiếp tục nói: “Lần đầu tiên làm tình, tuy rằng anh đã sớm xem qua rất nhiều tư liệu nhưng em vẫn bị thương. Phát sốt đến ba mươi chín độ ba, qua hai ngày cuối tuần mới tốt lên được.”
Thẩm Thời Trạm dừng lại, ôm chặt Lạc Mân vào lồng ngực mình, hôn nhẹ khóe miệng cậu nói: “Từ trước tới nay đều chỉ có một mình em, lần đầu tiên yêu đương, lần đầu tiên hôn môi, lần đầu tiên ôm ấp, lần đầu tiên làm tình, đều là em.”
Trong lòng Lạc Mân nhói đau, cậu chợt nghĩ tới trong khoảng thời gian chưa đầy hai năm ở chung với nhau này, Thẩm Thời Trạm đối xử với cậu thế nào.
Ngoại trừ đặc biệt không đi được, bằng không lúc thường đi học tan học đều là Thẩm Thời Trạm tự mình đưa đón, ăn gì cũng phải hỏi ý cậu, quần áo theo mùa cũng chuẩn bị đầy đủ cho cậu.
Điện thoại chưa bao giờ bỏ lỡ cuộc gọi của cậu. Công việc của hắn bận rộn, chỉ cần cậu có thể ở nhà, thì nhất định sẽ tan tầm đúng giờ.
Còn có lần hai nhà hợp tác, Thẩm Thời Trạm không nói, nhưng mà nhìn biểu hiện của cha và anh cả, Lạc gia chiếm được ưu thế.
Tại sao, chỉ với vài câu nói không rõ ràng của người ngoài, mình đã quên mất Thẩm Thời Trạm từng chút từng chút đối xử tốt với mình nói không hết đây.
Thẩm Thời Trạm biết trong lòng Lạc Mân nghĩ gì, sợ cậu vòng quanh không nghĩ ra được, dịu dàng dỗ cậu nói: “Cái này không thể trách em, em còn nhỏ tuổi, lúc Nguyên Thịnh bằng tuổi em đã tiếp xúc nhiều với tinh anh trong thương giới, đương nhiên hắn biết nói thế nào để lừa em.”
Nói xong nhìn bộ dáng Lạc Mân vẫn là vẻ mặt áy náy không chịu nổi, cười nói: “Nhất định phải tìm một người để trách thì trách anh đi, trách anh quá đẹp, chọc người thương nhớ. Lạc tiểu thiếu gia, em có muốn tìm sợi dây thừng bó anh ở nhà hay không?”
Lạc Mân không cười còn nghiêm mặt nói: “Anh đúng là quá đẹp. Người thích anh… nhiều lắm.”
“Vậy làm sao bây giờ… Anh chỉ thích một người, nhưng người đó lại không hiểu anh… còn nói ra những lời khiến anh đau lòng.” Thẩm Thời Trạm nói xong đẩy đẩy Lạc Mân về phía trước.
Lạc Mân xoay mình vài cái, muốn tìm một vị trí thoải mái nghe thấy Thẩm Thời Trạm hít một hơi lạnh bên tai.
Cậu cũng cảm giác được tính khí ngạnh lên cứng rắn đỉnh bắp đùi mình, lập tức đỏ mặt.
Thẩm Thời Trạm vừa nãy nhắc tới đêm đầu tiên của hai người, trong lòng liền nhớ đến mấy hình ảnh đẹp đẽ, hơn nữa Lạc Mân ở trong lồng ngực của mình uốn tới ẹo lui, tức thì nổi lên phản ứng.
Lạc Mân vùi mặt vào hõm cổ Thẩm Thời Trạm lần nữa, hạ thân lại cố ý cọ cọ hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.