Tuyên Tử Phương ủ rũ về nhà, người máy A Nha ôm Nháo Nháo đứng trước cửa đón cậu, nhưng Tuyên Tử Phương chỉ xoa xoa gương mặt mềm mềm của Nháo Nháo, không giống mọi ngày sẽ nhào vào ôm hôn mấy cái. Hôm nay, Tuyên Tử Phương thế mà lại buồn rầu tự nhốt mình trong phòng.
A Nha ôm Nháo Nháo đứng bên cửa, Nháo Nháo tỏ vẻ nghi ngờ, quơ quơ hai cánh tay đầy thịt, muốn ôm Tuyên Tử Phương, lại bị người máy ngăn cản.
Nháo Nháo bắt lấy ngón tay A Nha, la lên.
Đôi mắt A Nha ánh lên tia sáng xanh lục, cũng không giải đáp thắc mắc của Nháo Nháo.
Bảy giờ tối, Tô Kỷ về đến nhà.
Vừa mở cửa, Tô Kỷ cảm thấy bầu không khí trong nhà có gì đó không đúng, anh gọi người máy lại, hỏi: "Tử Phương đâu?"
Người máy trả lời, thanh âm lạnh băng không cảm xúc: "Trong, phòng." Đáy mắt lại lóe lên tia sáng xanh lục.
"Tôi biết rồi, đi chuẩn bị cơm chiều đi." Tô Kỷ nói.
Sắp xếp xong, Tô Kỷ đứng trước cửa phòng, gõ cửa.
Người trong phòng không đáp lại tiếng nào, không biết có cho vào hay không.
Tô Kỷ đương nhiên không để mặc Tuyên Tử Phương tự nhốt mình trong phòng, đẩy cửa đi vào, gọi: "Tử Phương."
Tuyên Tử Phương ngồi trên sàn, dựa lưng vào giường, hai tay ôm đầu gối.
Thấy Tô Kỷ vào phòng, cậu cũng không phản ứng gì, chỉ ngẩng đầu nhìn anh, lại buồn bã gục đầu.
Tô Kỷ cau mày, ngồi xổm trước mặt cậu, sờ trán cậu, hỏi: "Em bị bệnh hả?"
"Không có..." Giọng Tuyên Tử Phương nghèn nghẹn, cậu ngẩng đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-y-cau-dan/4062002/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.