Tuyên Tử Phương và Quân Duy Kì đã thảo luận xong, sau khi nghỉ ngơi một ngày sẽ đến Cục Báo chí phỏng vấn.
Dù sao thì Tuyên Tử Phương vẫn còn hai tháng nghỉ hè.
Thời gian nghỉ nhiều thật, Tuyên Tử Phương nghĩ đến lúc cậu và Tô Kỷ vội vội vàng vàng kết hôn trong thời điểm đang chiến tranh, còn chưa kịp đi hưởng tuần trăng mật, sau đó gặp đủ loại chuyện, Tô Kỷ vất vả lắm mới lấy lại được vị trí trong bộ tư lệnh, rồi lại vì mang thai mà không tổ chức tuần trăng mật được.
Mặc dù Tuyên Tử Phương không thể hiện ra bên ngoài, nhưng đối với thanh niên trai tráng, còn gì vui bằng được đi chơi chỗ này chỗ kia, đi với người yêu thì còn vui hơn nữa.
Càng cố lờ đi thì lại càng để tâm, Tuyên Tử Phương không muốn nhắc đến chuyện này trước mặt Tô Kỷ. Cậu nghĩ thầm: thầy ấy sẽ nói mình ngây thơ mất.
Mà bây giờ, cho dù cậu đang được nghỉ hè hai tháng thì cũng không đi hưởng tuần trăng mật với Tô Kỷ được, bởi Tô Kỷ không thể đi được.
Cha Tô Kỷ bị bệnh.
Không giống lần trước, vì mâu thuẫn với mấy người lãnh đạo cấp cao nên lấy lý do bệnh tật thoái thác, lần này ông ngã bệnh thật, người của ông bí mật mời một vài vị bác sĩ đến khám bệnh, không để tin tức lọt ra bên ngoài, ngoài Tô Kỷ thì cũng chỉ có Tuyên Tử Phương và cha ba cậu biết rõ sự tình.
Tuyên Tử Phương muốn đi thăm cha Tô Kỷ, lại bị anh ngăn cản: "Không cần đâu, thời gian này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-y-cau-dan/4061999/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.