"Thầy còn một tin vui muốn chia sẻ với em nữa." Tô Kỷ giúp Tuyên Tử Phương tắm rửa lau khô người, cũng đắp chăn cẩn thận, nằm bên cậu, một tay chống đầu nghiêng người nhìn Tuyên Tử Phương hồi lâu, nói: "Em đoán xem."
"Không biết..." Tuyên Tử Phương mỉm cười, kéo tay Tô Kỷ ra, gối đầu lên, thản nhiên nói: "Ba nói rồi, người mang thai đều hơi ngốc, thường phản ứng chậm hơn bình thường."
Tô Kỷ vuốt tóc cậu, nói: "Anh thích mọi dạng người của em. Em thật sự không muốn suy nghĩ một lát mà mà muốn nghe đáp án luôn sao?"
"Vâng." Tuyên Tử Phương gật đầu, dù sao thì cậu cũng cảm thấy bản thân không đoán ra được tin vui đó là gì.
Tô Kỷ dịu dàng hỏi: "Vậy anh nói thẳng luôn nhé?"
Tuyên Tử Phương ngáp một cái: "Nói mau đi!"
Tô Kỷ nói: "Từ ngày mai trở đi, anh sẽ luôn ở bên em, không bao giờ rời xa nữa."
"Lần này anh được nghỉ nữa?" Tuyên Tử Phương mơ màng hỏi: "Được nghỉ nhiều không?"
"Không phải là nghỉ phép, mà là cấp trên điều anh về. Trước khi em sinh con xong, chúng ta đều ở nhà em, nhà mới còn chưa trang trí bày biện xong, hơn nữa ở đây còn có người lớn giúp đỡ..." Tô Kỷ giải thích.
Tuyên Tử Phương tròn mắt: "Anh từ X-521 quay về? Không cần đi nữa?"
Tô Kỷ gật đầu: "Ừ."
Tuyên Tử Phương: "Anh quay về như thế thì chuyện đội đặc công tính thế nào?"
Tô Kỷ hờ hững nói: "Tổng bộ bộ tư lệnh có thể điều người khác đến tiếp nhận."
Tuyên Tử Phương cau mày nói: "Nhưng mà... đội đặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-y-cau-dan/4061995/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.