Carol nhìn màn hình hệ thống radar, lẩm bẩm: "Này... rốt cuộc... đã xảy ra chuyện gì?"
Không ai có thể trả lời được câu hỏi của anh.
Ở đây ngoại trừ Carol là sĩ quan cao cấp, ba người còn lại vẫn còn là sinh viên, không nói đến tham gia trên chiến trường thật sự, đây là lần đầu tiên họ tham gia diễn tập quân sự, cho nên chưa bao giờ tận mắt chứng kiến trường hợp thế này.
Đừng nói gì đến mấy người Tuyên Tử Phương, ngay cả Carol còn cảm thấy khiếp sợ. Ba người bọn họ có thể giữ bình tĩnh là tốt lắm rồi.
Bọn họ rất hoang mang, không biết nên làm gì tiếp theo.
Carol dùng sức vỗ vỗ hai má của mình, nói: "Trước tiên... có lẽ chúng ta nên... thông báo chuyện này cho cấp trên..." Anh run rẩy mở bộ đàm liên lạc khẩn cấp, có thể liên lạc đến tổng bộ của căn cứ thứ năm, nhưng chỉ được dùng khi có tình huống thật sự khẩn cấp trong lúc buổi diễn tập diễn ra.
Mãi mới liên lạc được với cấp trên, Carol run run thông báo với họ toàn bộ sự việc. Cấp trên bọn họ bảo rằng cũng không nhận được tín hiệu cầu cứu từ hạm đội thứ ba, cho nên bọn họ cần theo dõi thêm việc này tiến triển đến đâu.
Nhưng vật thể lạ sau khi mất đi mục tiêu lại từ từ tách ra, thậm chí còn dồn một lượng năng lượng lớn đánh đến chỗ họ, nếu còn đi theo theo dõi thì không chừng sẽ chết mất xác.
Tổng bộ không hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề, có nói thêm với bọn họ cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-y-cau-dan/4061985/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.