Tuyên Tử Phương buồn bực cúp máy, trong lòng vốn dĩ đã phức tạp, nói chuyện với ba xong thì chính thức rối như tơ vò. Cậu nghĩ bụng: Hừ, con chắc chắn không phải là con của ba, thầy mới là con của ba. Ngày trước hai người bế nhầm con người khác rồi!
Vừa nghĩ đến Tô Kỷ, Tuyên Tử Phương lại nghe thấy tiếng gõ cửa phòng.
"Ai vậy?"
"Ngoài thầy cậu ra thì còn ai vào đây?"
Thanh âm của Tô Kỷ cách một cách cửa truyền đến, vẫn bình thản như mọi khi, không vội vàng cũng không tức giận.
Tuyên Tử Phương cau mày, không nghĩ đến chuyện mở cửa, nói vọng ra: "Cũng muộn rồi... Có chuyện gì không thầy?"
Tô Kỷ đáp: "Chúc mừng cậu vượt qua vòng sơ tuyển. Tôi có món quà này muốn tặng cậu, tưởng rằng cậu sẽ mở cửa, nhưng mà... Hình như cậu không muốn nhìn thấy tôi."
Tuyên Tử Phương lắc đầu, do dự đứng dậy mở cửa. Tô Kỷ đã rời đi, để lại một hộp quà được gói lại thật đẹp trước cửa phòng. Tuyên Tử Phương nhặt hộp quà lên, mở ra, sửng sốt nhìn món quà Tô Kỷ tặng mình. Đó là một chiếc điện thoại di động đang được quảng cáo rầm rộ trên ti vi!! Ngoài việc dùng để liên lạc với những hành tinh khác, còn có cả chức năng điều khiển cơ giáp giúp việc trong nhà cùng các loại vũ khí, thậm chí là cả điều khiển xe tự động. Tuyên Tử Phương vẫn còn nhớ khẩu hiệu của chiếc điện thoại này: "Có nó trong tay, thu cả thiên hạ."
Hơn nữa, chiếc điện thoại di động này có thể gọi đến mọi nơi trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-y-cau-dan/4061971/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.