"Cái gì??? Cởi sạch???" Tuyên Tử Phương sững sờ, bối rối đến mức toàn thân đỏ bừng.
Củ lạc giòn tan?
Dường như không để ý đến sự xấu hổ của cậu, Tô Kỷ vẫn nghiêm trang thản nhiên khẳng định: "Phải. Cởi sạch."
Tuyên Tử Phương trợn mắt nhìn Tô Kỷ, nhưng lại cảm nhận được sự nghiêm túc trong giọng điệu và ánh mắt của anh. Vì thế, dưới cái nhìn chăm chú không cảm xúc của Tô Kỷ, Tuyên Tử Phương vừa run lẩy bẩy vừa cởi quần áo.
Đầu tiên là áo, sau đó đến tất, rồi đến quần, rồi... Tuyên Tử Phương khựng lại, quay đầu liếc Tô Kỷ một cái, nhỏ giọng gọi: "Này..."
"Tiếp tục".
Nghe được giọng điệu không chút thương hoa tiếc ngọc của Tô Kỷ, Tuyên Tử Phương nhắm mắt liều mình, mạnh mẽ kéo quần lót xuống.
"Xong rồi... Giờ làm gì tiếp?"
Tuyên Tử Phương đứng yên tại chỗ, luống cuống đảo mắt nhìn lung tung. Toàn thân không mảnh vải che thân, lại đứng đối diện một bức tường bằng kính, Tuyên Tử Phương đến liếc mắt nhìn một cái cũng không dám.
Tô Kỷ nhìn cậu đánh giá một hồi, ánh mắt trở nên thâm trầm, đứng lên gọi: "Lại đây."
"Ò..."
Tuyên Tử Phương bước từng bước một đến chỗ Tô Kỷ đang đứng, đầu hơi cúi, nhìn từ trên xuống chỉ thấy một vùng cổ phiếm hồng.
Tô Kỷ chỉ vào một thiết bị, bảo: "Cậu đứng ở trên này."
"Đây là máy gì vậy?" Tuyên Tử Phương nhìn Tô Kỷ khởi động máy một cách thuần thục, trên màn hình xuất hiện một vài chỉ số khó hiểu, nhưng vì tin tưởng người kia nên vẫn bước lên.
"Được chưa?"
"Sang trái một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-y-cau-dan/4061966/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.