Tuyên Tử Phương khẩn trương đến mức hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi, tim đập thình thịch, cậu chỉ sợ Tô Kỷ biết được lại đâm ra trêu cậu là nhóc con. Nhưng không như cậu nghĩ, Tô Kỷ hôn lên một cái rồi rời môi ngay, thấp giọng hỏi: "Cậu khẩn trương sao?"
"Cũng... cũng có một chút" Tuyên Tử Phương mở mắt, cánh môi run rẩy nhẹ nhàng: "Mà kệ đi... Đến đây! Này, muốn có dấu hiệu thì phải làm gì?"
Tô Kỷ nở nụ cười, đùa bảo: "Vội vàng làm cái gì, anh sẽ không làm cậu bị đau..."
"Không có... Tôi không có vội vàng chút nào hết!" Tuyên Tử Phương hít một hơi thật sâu, tinh thần hiên ngang, thấy chết không sờn, mạnh miệng nói: "Đây là lần đầu tiên của tôi, cho nên tôi có chút không quen, khi tôi có kinh nghiệm rồi thì sẽ không như vậy nữa..."
"Ồ." Tô Kỷ nhìn cậu, cười cười: "Vậy thì anh rất mong chờ biểu hiện của cậu."
"Sẽ không để chú thất vọng!" Tuyên Tử Phương khảng khái đáp.
Tô Kỷ cười hỏi: "Được... Nhưng trước khi cho cậu dấu hiệu, anh muốn hỏi cậu trả lời anh một vấn đề."
Môi vừa rời, cơ thể hai người rất gần, Tuyên Tử Phương ngẩng mặt lên thì thấy đôi môi Tô Kỷ gần ngay trước mắt. Môi của ông chú này sao hấp dẫn vậy ta, không những mỏng manh, mềm mại mà còn cực kỳ gợi cảm nữa. Tâm trí Tuyên Tử Phương như bị cánh môi ấy câu đi mất, đôi mắt cậu dán chặt trên môi đối phương. Phải một lúc sau cậu mới giật mình, phát hiện ra mình đang thất thố, run rẩy trả lời: "Được...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-y-cau-dan/4061963/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.