Thiên Kỳ ca, anh có thấy người đàn ông khi nãy thật sự rất tội nghiệp không? "
Thiên Thiên để mặc Thiên Kỳ nắm tay cô tiến về phía trước, trong đầu vẫn không ngừng lặp đi lặp lại những lời lên án của anh.
Có một điều gì đó rất quen thuộc, rất gần gũi, nhưng cô cho dù có cố gắng nhớ lại cũng không thể nghĩ ra. Dường như trong kí ức cô, hình bóng anh vẫn luôn luôn tồn tại.
Người ta nói, mỗi ngày đã qua đều là một mảnh ghép của cuộc sống. Ta không phải vô tình quên đi, mà chỉ là khoá nó lại trong một trang kí ức, rồi một ngày nào nó, ta sẽ phải lật mở để ôn lại những chuyện đã qua.
Từ khi tỉnh dậy sau vụ tai nạn đó, cô không thể nhớ lại cuộc sống của mình đã từng trải qua như thế nào, cô chỉ biết đến hiện tại và tương lai. Thời gian vẫn sẽ nhanh chóng vụt qua trong lặng lẽ, con người cũng chẳng thể đắm chìm mãi trong những trang kí ức cuộc đời.
Trước kia, cô không nhất thiết phải nhớ lại quá khứ, nhưng bây giờ...
Cô muốn biết người đàn ông kia là ai? Tại sao lại biết tên cô? Tại sao lại dùng ánh mắt tổn thương đó khi nhìn cô?
"Thiên nhi, em không cần phải biết xung quanh mình có bao nhiêu người tồn tại, em chỉ cần biết, bên cạnh em luôn có anh. Anh là vị hôn phu của em"
Thiên Kỳ dừng bước xoay người lại. Anh khẽ nắm lấy đôi bờ vai mỏng manh của cô, cất giọng khàn khàn trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-xin-dung-roi-xa-anh/2146942/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.