Căn phòng rộng lớn chỉ nghe thấy tiếng thở mạnh của người đàn ông, dường như anh rất muốn giải tỏa những cảm xúc khó chịu trong lòng nên đi về phía trước, nắm được cái gì thì ném cái đó, khiến một căn phòng sang trọng trở thành một bãi rác, phòng tân hôn vốn dĩ sáng sủa cũng trở nên u ám.
Dương Ái Vân cũng không ngăn mà mặc anh phát tiết, một người vừa bị bỏ rơi còn phải nghe những lời tàn nhẫn từ người thương bạn nói anh ta còn có thể thế nào? Không lẽ còn bình tĩnh được sao?
Dù là Sầm Cảnh Đình, một tổng giám đốc cao cao tại thượng đi chăng nữa cũng chẳng thể bình tĩnh nổi mà điên cuồng gào thét, đập phá mọi thứ quanh mình.
Dương Ái Vân nhìn anh, người đàn ông bị tổn thương hóa ra có bộ dạng thế này, cô có chút cảm thán trong lòng. Muốn an ủi nhưng thiết nghĩ có lẽ anh không cần điều này.
Cô chìm trong suy nghĩ lúc này lại nghe một tiếng “rầm” lúc nhìn lại thì thấy Sầm Cảnh Đình ngã lăn xuống đất, vì không nhìn thấy đường nên anh cũng không biết trước mặt mình là cái gì, đụng phải một cái ghế liền thuận đà té xuống.
Dương Ái Vân đứng dậy tiến về phía anh một lần nữa, vừa vặn nhìn thấy biểu tình đau đớn của anh, thế nhưng Sầm Cảnh Đình cắn chặt môi đến nỗi chảy máu cũng không phát ra một tiếng kêu đau nào.
Cô cũng không hỏi thăm anh làm gì, nhìn là biết người đàn ông này kiêu ngạo đến cỡ nào, cô chỉ nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-xau-chong-mu/2532058/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.