Bỗng chốc có năm vệ sĩ cao to xếp hàng đứng trước mặt bà Nhung cung kính hỏi: “Phu nhân, bà gọi chúng tôi có chuyện gì?”
“Bắt nó lại cho tôi, trói chân trói tay lại không cho nhúc nhích.” Bà Nhung ra lệnh.
Năm vệ sĩ đồng loạt nhìn Dương Ái Vân, trong số đó có hai người e ngại cô, ba người còn lại dần dần tiến về phía cô.
Dương Ái Vân đếm từng nhịp trong miệng, đợi gã cao to đi đến cô chụp lấy cảnh tay của hắn sau đó nhấc cả người qua vai rồi thả tay ra.
“Rầm” một tiếng, thân thể của người đàn ông ngã mạnh xuống đất đồng thời một tiếng thất thanh vang lên: “AAA.”
Ở trên lầu Sầm Cảnh Đình nghe thấy tiếng hét lông mi khẽ giật giật hỏi: “Bên dưới có chuyện gì?”
“Tôi cũng không rõ, để tôi đi xem.” Trần Khải Nam nói.
Sầm Cảnh Đình không nói gì thêm, vệ sĩ tự biết ý đi xem xét.
Phòng bên cạnh Sầm Cảnh Đông đang ôn luyện tiếng Pháp nghe tiếng động cũng giật mình chạy xuống, lúc mở cửa ra thì bắt gặp vệ sĩ của Sầm Cảnh Đình, cậu không nhịn được hỏi: “Anh tôi thế nào rồi? Có ăn cơm không?”
Trần Khải Nam lắc đầu: “Cơm canh nguội hết rồi cậu chủ kêu tôi mang đi.”
“Sao lại thế? Anh không khuyên được anh ấy sao?” Sầm Cảnh Đông lo lắng.
Trần Khải Nam bất đắc dĩ: “Tôi chỉ là cảnh vệ, không có sức ảnh hưởng với đại thiếu gia, có lẽ phải chờ đại thiếu phu nhân thôi, mà trước đó tôi phải xem tình hình bên dưới đã.”
Hai người cùng đi xuống lầu, Sầm Cảnh Đông trước khi đi còn liếc nhìn cửa phòng của Sầm Cảnh Đình một cái, cậu rất muốn gặp anh trai nhưng cũng rất sợ bị đuổi ra ngoài, cậu không muốn anh xa lánh mình. Cho nên bao nhiêu lần cũng chỉ ngậm ngùi nhìn từ xa.
Lại nói khi hai người xuống tới phòng khách Dương Ái Vân cũng xử lý xong mọi chuyện, nhìn đám vệ sĩ nằm la liệt dưới sàn nhà bà Nhung vừa kinh vừa sợ, ngón tay chỉ về phía Dương Ái Vân run rẩy kịch liệt: “Cô, cô vậy mà dám…”
Đừng nói bà ta những người chứng kiến cảnh này cũng kinh hồn bạt vía một phen, trưởng hầu nữ vừa cay vừa cảnh giác nhìn cô.
Sầm Cảnh Đông chạy tới hỏi: “Đã, đã xảy ra chuyện gì? Chị dâu, chị đang làm cái gì?”
“Cảnh Đông, ai cho con xuống đây, mau lên phòng học cho mẹ.” Bà Nhung thấy con trai yêu quý đi xuống càng thêm tức giận, lệnh cậu về ngay lập tức.
Sầm Cảnh Đông mím môi, không muốn rời đi, lại bị bà Nhung quát một tiếng: “Bây giờ cả con cũng không nghe lời mẹ đúng không? Muốn mẹ tức chết con mới hài lòng hả?”
“Mẹ đừng tức giận, con sẽ về phòng.” Sầm Cảnh Đông lủi thủi rời đi, đến cầu thang lại không khỏi nhìn về phía này một cái.
Bà Nhung thở phì phò, nhìn thấy vệ sĩ của Sầm Cảnh Đình lập tức ra lệnh: “Cậu Nam, cậu đến đúng lúc lắm, mau bắt cô ta lại cho tôi.”
So với những tên vệ sĩ ở đây thì Trần Khải Nam học võ tinh thông hơn, bà ta đã từng chứng kiến hắn đánh nhau với ba mươi mấy người, có hắn ở đây còn không bắt được Dương Ái Vân sao.
Thế nhưng Trần Khải Nam lại không nhúc nhích mà nói: “Tôi là vệ sĩ của đại thiếu gia, chỉ nghe lệnh của cậu ấy.”
“Cậu nói cái gì? Cậu đừng quên tôi là mẹ của Cảnh Đình, lời tôi nói cũng là lời Cảnh Đình.” Bà Nhung dương dương tự đắc nói, bà đường đường là đại phu nhân lại không thể sai xử vệ sĩ của con trai mình sao?
Trần Khải Nam có chút khó xử, một bên là mẹ, một bên là vợ của đại thiếu gia, đắc tội với bên nào cũng không ổn.
“Cậu còn đứng ngây ra đó làm gì, bắt cô ta lại cho tôi.” Bà Nhung thấy Trần Khải Nam mãi không nhúc nhích bà Nhung tiếp tục hối thúc.
Trần Khải Nam bị dồn vào thế bí lại nhìn cô nói: “Đại thiếu phu nhân, đắc tội rồi.”
Dương Ái Vân chỉ mỉm cười như đang nghênh đón, không hiểu sao Trần Khải Nam nhìn nụ cười này của cô có chút sởn gai ốc. Thêm vào đó chứng kiến màn vừa nãy hắn có chút không xác định. Tuy nhiên, hắn vẫn muốn thử sức với cô một lần.
Bà Nhung dường như cũng muốn rất mong chờ vào hành động của hắn, hai mắt bà lóe lên hai ngọn lửa hừng hực, chỉ mong bắt được Dương Ái Vân càng nhanh càng tốt.
Có điều Trần Khải Nam còn chưa đến gần Dương Ái Vân thì cô bất chợt lên tiếng: “Khoan đã.”
Sự mong đợi của nhiều người bị câu nói của cô dập tắt, bà Nhung nhăn mặt nhìn cô hỏi: “Sao phải dừng? Lẽ nào cô sợ rồi.”
“Vâng, thưa mẹ, con sợ sẽ kinh động đến nhiều người, như vậy sẽ không hay đâu ạ.” Dương Ái Vân vẫn giữ nguyên nụ cười.
Bà Nhung hừ nhẹ một tiếng: “Cô biết vậy còn không tự tay chịu trói.”
“Mẹ cứ bình tĩnh đã, con biết mẹ không thích con nên mới phải dùng tới biện pháp này, thế nhưng đây không phải là cách làm thông minh đâu mẹ.” Dương Ái Vân không biết bà ấy phải ghét mình cỡ nào mới đưa ra những quy luật tồi như thế.
“Cô nói vậy là có ý gì?” Bà Nhung hơi híp mắt.
Dương Ái Vân nói tiếp: “Con không biết mẹ muốn người con dâu thế nào, trước nay mẹ chồng con dâu lục đục là chuyện bình thường, tại sao chúng ta lại không thể sống hòa bình một chút, cả nhà đều vui vẻ. Con sẽ tận trách làm tròn bổn phận của mình, mẹ cớ gì cứ phải làm khó con. Mẹ xem, ngay cả khi mẹ dùng hình phạt với con cũng có vui nổi đâu.”
“Cô, cô còn dám nói như vậy, không phải vì cô phản kháng thì…” Bà Nhung còn muốn nói cái gì thì tức thì chuông điện thoại reo lên, lời nói của bà nghẹn lại ở cổ họng, cầm điện thoại ra xem.
Khi nhìn thấy số gọi đến hai mắt của bà sáng lên một chút, khuôn mặt cũng lập tức thay đổi không giấu được vui mừng. Tuy nhiên lại không nghe máy ngay mà bấm tắt. Sau đó lại dùng ánh mắt tức giận nhìn Dương Ái Vân: “Chuyện hôm nay tạm dừng ở đây nhưng không có nghĩa tôi sẽ bỏ qua cho cô, Dương Ái Vân, liệu mà làm tròn bổn phận của mình.”
Bà Nhung đột nhiên thay đổi thái độ khiến ai cũng nghi ngờ, nói xong lại tức tốc đi lên lầu, trưởng hầu nữ muốn theo lại bị bà đuổi đi làm việc.
Dương Ái Vân có chút đăm chiêu, cô biết mẹ chồng đổi ý không phải vì mấy lời nói vừa rồi của cô mà vì cuộc điện thoại vừa rồi. Không biết ai lại có năng lực khiến bà thay đổi nhanh đến vậy. Cô chỉ tò mò cũng không thực sự muốn biết, chuyện của mẹ chồng hay bất cứ ai trong căn nhà này cô đều không quan tâm.
Dương Ái Vân lại quay sang hỏi vệ sĩ: “Phải xưng hô với anh thế nào đây?”
“Thưa thiếu phu nhân, tôi là Trần Khải Nam, cô gọi sao cũng được.” Trần Khải Nam bị hỏi đến có chút kinh ngạc.
Dương Ái Vân thu mọi biểu hiện của anh ta vào mắt lại tiếp tục hỏi: “Cảnh Đình có chịu ăn gì không?”
“Đại thiếu gia vẫn vậy.” Trần Khải Nam lắc đầu.
“Ừm, anh hết giờ làm việc chưa?”
“Tôi là vệ sĩ của đại thiếu gia, khi nào cần tôi vẫn phải có mặt.”
“Được rồi, anh làm gì thì làm đi, Cảnh Đình giao cho tôi.” Người đàn ông kia mấy ngày rồi vẫn cứ như vậy, xem ra cô cần phải đổi một biện pháp khác rồi.
Nhìn Dương Ái Vân đi lên cầu thang Trần Khải Nam không nói gì cả mà ra khỏi căn biệt thự này. Lại nói trở về phòng bà Nhung lập tức gọi điện cho số vừa rồi, bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông: “Baby à, sao ban nãy lại cúp máy?”
“Em xử lý chuyện nhà nên không tiện nghe.” Giọng nói của Bà Nhung có chút mềm mại hơn rất nhiều.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]