Dương Ái Vân cạn lời với anh, đỡ trán nói: “Tôi biết anh không thiếu tiền, nhưng mà vung tiền như vậy có phải hơi quá rồi không.”
“Hừ, Dương Ái Vân, tôi không thích nhiều lời.” Sầm Cảnh Đình dường như đã mất kiên nhẫn.
Chẳng còn cách nào Dương Ái Vân đành đưa anh đi, sau lưng còn nghe thấy tiếng người phụ nữ: “Giàu to rồi, giàu to rồi.”
Rõ ràng người phụ nữ chỉ muốn ăn vạ chứ chẳng quan tâm gì đến con mình, nhìn đứa bé mà cô cũng thấy thương.
“Đưa nhỏ vẫn còn khóc.”
“Lẽ nào cô còn muốn dỗ nó, hừ, người ta cũng không cho cô dỗ.”
“Anh vừa rồi là trút giận cho tôi sao?” Dương Ái Vân nghĩ tới điều gì đó mỉm cười hỏi.
Sầm Cảnh Đình không thừa nhận mà nói: “Bà ta quá ồn, tôi chỉ muốn bà ta câm miệng.”
“Ồ, là vậy sao.” Giọng điệu của Dương Ái Vân có chút mất mát: “Tôi còn tưởng anh vì tôi chứ, xem ra tôi tự mình đa tình rồi, xấu xí như tôi người ta xa lánh còn không kịp, ai còn quan tâm.”
“Đừng nói hai chữ xấu xí trước mặt tôi.” Sầm Cảnh Đình gầm nhẹ một tiếng, cảm xúc có chút thay đổi.
Dương Ái Vân giật mình: “Rồi, tôi biết anh cũng ghét bỏ tôi, tôi sẽ không nói nữa.”
“Dương Ái Vân.” Sầm Cảnh Đình đột nhiên dừng lại kêu tên cô.
“Tôi đây, anh làm sao?” Dương Ái Vân nghi hoặc hỏi.
Sầm Cảnh Đình muốn nói gì đó thế nhưng lời nói nghẹn ở cổ họng, không thốt ra được. Thế nên cứ vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-xau-chong-mu/2532002/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.