Sầm Cảnh Đình nghe đến đây siết chặt bàn tay, anh chẳng thể ngờ mẹ mình có thể nói ra lời này, từ khi anh bị mù tuy bà không an ủi hay bên cạnh anh nhưng chưa từng nói nặng lời thế này, hôm nay chỉ vì anh không nghe lời bà lại bị xem là ngu ngốc rồi sao? 
Móng tay của anh bấm chặt vào lòng bàn tay, đúng lúc này cửa phòng đột nhiên bật ra, giọng nói của Dương Ái Vân vang lên: “Mẹ, Cảnh Đình, hai người đang nói gì vậy, con gõ cửa mấy lần nhưng không ai trả lời đành mở cửa đi vào, nếu có làm phiền đến mẹ và anh thì cho con xin lỗi.” 
“Hừ, vô phép vô tắc, cô cũng đến đúng lúc lắm, tôi không thể chấp nhận được hạng con dâu như cô, mau chóng cuốn gói cút ra khỏi đây đi.” Bà Nhung thấy cô càng thêm bực bội, lập tức ra lệnh. 
“Có chuyện gì mẹ cứ bình tĩnh nói, con vừa về còn chưa biết chuyện gì, hơn nữa dù có thế nào con cũng không rời khỏi đây, trừ phi Cảnh Đình không cần đến con.” Dương Ái Vân vừa nói vừa tiến về phía anh, không tiếng động nắm lấy bàn tay đang nổi gân xanh kia. 
Sầm Cảnh Đình cảm nhận được sự ấm áp cả cơ thể khựng lại, cơn phẫn nộ cùng chua xót trong lòng bỗng chốc dịu đi một chút. 
Dương Ái Vân từ từ gỡ từng ngón tay của anh ra nắm lấy lòng bàn tay anh, bà Nhung nhìn thấy cảnh này hừ lạnh: “Cô chẳng qua là muốn trèo cao nhưng tôi nói cho cô biết, không có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-xau-chong-mu/2531979/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.